Anh Phạm Một Sai Lầm


"Ôi? Tại sao lại có bánh bao?" Buổi sáng Triển Ngưng vừa đến lớp học thì phát hiện bánh bao nóng hổi trong ngăn bàn, "Ai để vào vậy?"
Tống Dương ở đằng trước nghiêng đầu nhìn qua, trong miệng cậu cũng đang gặm: "Không biết ở đâu, sau khi đến lớp học thì đã có trong ngăn bàn."
Triển Ngưng nhanh chóng liếc nhìn ngăn bàn của Tôn Uyển, cũng để hai cái: "Gặp quỷ?"
Tống Dương nói: "Trong lớp cũng có mấy người nhận được."
Triển Ngưng lấy bánh bao ra, trên túi bóng có in tên tiệm bánh bao, bánh bao tiệm này nổi tiếng là ăn ngon, còn hạn chế số lượng mỗi ngày, mỗi lần đi mua đều phải xếp hàng.
Triển Ngưng cầm bánh bao cắn miếng lớn, vẻ mặt thỏa mãn: "Hạnh phúc, mỗi ngày đều có người đưa tới thì tốt."
Tống Dương nhỏ giọng nói: "Có người đoán là lớp phó lao động lớp bên đưa cho Lý Phỉ, đưa một người thì quá khoa trương nên lấy những người khác làm bia chắn."
Duyên của Lý Phỉ với người khác phái tương đối tốt, đây là điều ai cũng nhận thấy.
Triển Ngưng liếc nhìn vị trí của Lý Phỉ: "Không phải cậu ấy có bạn trai ngoài trường sao?"
Tống Dương yếu ớt lắc đầu: "Không rõ lắm."
Mặc kệ Lý Phỉ có bạn trai ngoài trường không, dù cho Lý Phỉ có mấy bạn trai thì đối với những người khác có thể ăn được bữa ăn sáng miễn phí thì không ăn sẽ phí.
Tôn Uyển nói: "Cậu bạn kia cũng bám dính thật, mỗi ngày đưa như vậy, còn dậy sớm hơn so với gà."
Đáng tiếc mấy ngày sau lớp phó lao động lớp bên đã nghiêm túc giải thích, không bao lâu lại có phiên bản mới, nghe nói là do cậu học sinh thâm tình lớp dưới làm.
Mặc kệ thật thật giả giả, danh tiếng này dù sao cũng đặt trên đầu Lý Phỉ.

Gần đây Lý Phỉ đi đi lại lại rất có dáng vẻ kiêu ngạo mang theo gió.
Tôn Uyển chợt nhíu mày với Tống Dương, cười nói: "Nương nương, thấy không, học một chút, ví dụ tương lai còn theo đuổi bạn gái."
Tống Dương đỏ mặt lắc đầu, Triển Ngưng đang học từ đơn bớt thời gian nói một câu: "Học người ta mua bánh bao?"

Vẻ mặ Tôn Uyển không hài lòng nói: "Mấu chốt không phải ở bánh bao mà ở chủ động, ở lãng mạn, hiểu không?" Cô phất tay ngăn lại, "Thật sự không cách nào khai sáng được đám người chỉ đọc sách thánh hiền các cậu."
Triển Ngưng: "Cậu nhanh chóng học từ đi, hôm nay kiểm tra thí điểm, sai một chép 100, cậu chép đến chết."
Sự kiện bánh bao chấm dứt thì Trung khảo (*) cũng đến theo, sự khẩn trương do bước ngoặt đầu tiên trong đời mang tới tràn ngập cả lớp.
(*)"Trung khảo" là tên gọi tắt của “Cuộc thi kiểm tra trình độ học thuật dành cho học sinh sơ trung” (The Academic Test for the Junior High School Students), bài thi này là điều kiện tất yếu để có được bằng tốt nghiệp sơ trung.
Sơ trung là một bậc học gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam.

Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở Việt Nam.

Khi ấy có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam.

Tốt nghiệp cao trung thì có thể thi vào đại học.
Triển Ngưng rất rõ ràng mình có mấy cân mấy lượng, cũng không có áp lực gì.
Tôn uyển có chút bình nứt không sợ vỡ, cũng không có suy nghĩ gì quá cao siêu.
Ngược lại Tống Dương với thành tích luôn xuất chúng lại có dáng vẻ sứt đầu mẻ trán.
Triển Ngưng nhìn thành tích những lần thi thử gần đây, trạng thái Tống Dương vẫn rất ổn định.
"Cậu đừng quá khẩn trương, cứ phát huy theo lẽ thường là được rồi." Nhân lúc xung quanh không có người, Triển Ngưng nói một câu.
Tống Dương gật đầu một cái: "Mình biết, chính là khống chế không được."
Triển Ngưng là một trong số ít những người biết được tình huống gia đình Tống Dương, cũng hiểu cậu cố gắng như vậy chính vì là sẽ có một ngày dựa vào năng lực của mình rời đi nơi này, cách thật xa, sẽ không dính đến những chuyện kinh khủng kia.

Một ngày trước Trung khảo được nghỉ ngơi ở nhà, hai cậu nhóc đi học, hai người lớn đi làm.

Triển Ngưng một thân một mình chơi máy chơi game của Triển Minh Dương cả buổi còn buổi chiều đến giờ thì ra cửa đón bọn nhỏ tan học.
"Chị, ngày mai chị thi xong có phải là được nghỉ hè hay không?" Triển Minh Dương nắm tay cô hỏi.
Triển Ngưng: "Đúng vậy!"
"Năm nay nghỉ hè đi nhà bà ngoại sao?"
Triển Ngưng: "Đến lúc đó lại nói."
Lúc đợi xe Triển Minh Dương lại nghĩ tới gì đó: "Lần này lên trung học có phải sẽ không thể cùng bọn em đến trường rồi ạ?”
Trình Cẩn Ngôn Một vẫn luôn làm người tàng hình giống như bị đâm vào mông mà tỉnh táo lại, kinh ngạc nhìn Triển Ngưng.
Triển Ngưng nói: "Không chỉ không thể cùng nhau đi học, em cũng sẽ không thể gặp chị mỗi ngày."
Triển Minh Dương mờ mịt hai giây: "Vậy bao lâu mới có thể về một lần nhà?"
"Chắc là nửa tháng!"
Kinh ngạc trên mặt Trình Cẩn Ngôn biến thành kinh hoàng trong nháy mắt, vọt dậy từ trên ghế ngồi ở trạm xe buýt, luống cuống nhìn chằm chằm cô.
Triển Ngưng không hiểu: "Cậu làm sao thế?"
Không phải trường trung học ở trong thành phố ư, từ thành Tây đến thành Đông cũng rất xa rồi mà? Trình Cẩn Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới khi Triển Ngưng lên lớp không chỉ học ở khu khác mà còn có thay đổi khác.
Đột nhiên nghe được tin dữ này, nhất thời cậu có chút không tiếp thu được.


Mặc dù quan hệ với Triển Ngưng vẫn luôn là bên lạnh bên nóng có cậu đơn phương chủ động nhưng so mới lúc đầu đã khá hơn nhiều.
Nguyện vọng lớn nhất của cậu lúc mới quen chị em nhà họ Triển chính là chiếm được một vị trí trong lòng Triển Ngưng, có thể ở vị trí giống Triển Minh Dương.

Cho dù nghe có chút làm quá lên nhưng cậu vẫn luôn một mực cố gắng.
Hiện tại Triển Ngưng không hé một lời đột nhiên không trở về nhà, cùng với cảm giác luống cuống thì Trình Cẩn Ngôn cũng không khỏi nghĩ trong lòng có phải theo thời gian tăng lên thì chút cảm tình đã vất vả xây dựng lên cũng sẽ bị hủy hoại trong phút chốc không?
Triển Ngưng tên nhóc với vẻ đáng thương như bị lạc đường này: "Cậu bị cái gì hù dọa à? Dáng vẻ như mất hồn."
Trình Cẩn Ngôn cứng ngắc quay hướng cô: "Chị, chị không về nhà sao?"
Triển Ngưng: "Nửa tháng sẽ về."
"Ồ!" Cậu cúi thấp đầu, khẽ nói, "Rất lâu."
Triển Ngưng khó hiểu nhìn dáng vẻ như sốt cao sắp ngất đến nơi của cậu: "Lại dáng vẻ gì không biết."
Trình Cẩn Ngôn hướng tầm mắt sang chỗ khác, không nói.
Sau khi thi Trung khảo xong điểm số cũng vô cùng đa dạng, cũng biểu thị mọi người đường ai nấy đi ở một mức nào đó.
Triển Ngưng chọn trường học tốt nhất trong phạm vi của mình, Tống Dương phát huy thất thường chọn trường học giống như Triển Ngưng, Tôn Uyển phát huy như trước kia, học trường nghề như dự tính.
"Ba năm sau học một trường đại học, không nhất định kém chính quy." Tôn Uyển tâm trạng khá tốt nói.
Triển Ngưng quay sang Tống Dương, đối phương cười ngượng ngùng cũng có cảm giác bị đả kích, Triển Ngưng nói: "Còn có ba năm, tới kịp."
Tống Dương gật đầu một cái: "Không sao, trường này cũng không kém."
Quả thật không kém, thường ngày thành tích của Triển Ngương so ra kém Tống Dương không có nghĩa cô là một khúc củi mục.

Mặc dù trường không bằng Nhất Trung trong tỉnh nhưng cũng xếp trong top 3.
Sau khi thi Trung khảo xong chính là nghỉ hè thật dài, rất nhanh Trình Cẩn Ngôn đã bị Trình gia đến đón đi bồi dưỡng, Triển Ngưng thì tiếp tục chạy đến tiệm cắt may Kiều Tùng.
Khi quần áo cho chó làm đến mức nhắm hai mắt cũng có thể cắt may thì Chung Kiều Tùng cũng cho cô nhận việc gia công cho một nhà máy, cách vài ngày còn có người mang vải đã cắt tốt đến.

Đôi lúc chỉ đơn giản may ghép lại, ngẫu nhiên cũng làm chi tiết, mấy việc không cần quá nhiều kĩ thuật này đều là quen tay hay việc,
Chỗ Chung Kiều Tùng có rất ít người đến, ngẫu nhiên có người tới từ quần áo đến cử chỉ cũng có thể nhìn ra không phú thì quý.

Kỳ lạ chính là thấy những người này nhưng khí thế giả vờ khinh thường thế gian của Chung Kiều Tùng cũng không thu bớt lại.
Đa số thời gian đều là ông không tiếng động đi lên lầu hai sau đó là đối phương cung kính cầm quần áo ra ngoài, cùng lúc đó còn thu được một khoản không ít.
Cụ thể là từ nơi nào nhìn ra số tiền không íy? Từ tờ chi phiếu, nếu không phải mấy nghìn gì đó thì cũng không cần đến chi phiếu mang giá trị lớn như vậy.
Khi từng bộ sườn xám lộng lẫy với kiểu dáng tuyệt diệu độc nhất vô nhị, trong lòng Triển Ngưng cũng có đánh giá mới đối với Chung Kiều Tùng, dĩ nhiên ấn tượng này là từng bước tăng lên.
Lúc nghỉ hè kết thúc Triển Ngưng không chỉ tự may không ít quần áo mà còn nhận được một khoản thu vào không ít.
Chung Kiều Tùng lúc đưa phong bì đựng thù lao còn mở miệng nói: "Về sau nghỉ đông và nghỉ hè cháu có thể tới đây, kiếm chút thu nhập thêm cũng rất tốt."
Triển Ngưng không biết nên vui mừng hay đáng tiếc cho công việc không có nội dung kỹ thuật mà chỉ không ngừng phục chế này, dù sao bản thân cô chỉ nghĩ học thêm chút kỹ thuật, nhưng quen tay hay việc thực tế vẫn tốt hơn không biết gì.
Triển Ngưng gật đầu đồng ý, sau đó chính khởi đầu cuộc sống cấp ba hoàn toàn mới.
Khối lượng học tăng lên là chuyện trong dự liệu, nửa tháng sau căn bản cũng thích ứng quá trình học tập bên này với những tháng ngày trong nhà vệ sinh gà bay chó sủa, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Lúc xế chiều, Triển Minh Dương luôn để ý thời gian, chờ kim đồng hồ vừa qua ba giờ là lập tức nhảy lên: "Con muốn đi đón chị con!"
Hôm nay là lần đầu tiên Triển Ngưng về nhà sau khi tựu trường, hai chị em chưa bao giờ tách nhau lâu như vậy, rất sớm Triển Minh Dương liền đã ghi nhớ kỹ càng ngày này.
Lý Tri Tâm cười nói: "Vẫn còn đang trên đường thôi, bây giờ con đi xuống không biết phải chờ bao lâu đâu."
"Không sợ!" Bọn họ vốn cùng nhau làm bài tập ở phòng khách, Triển Minh Dương nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn đã dừng bút, "Cẩn Ngôn, có đi hay không?"
Trình Cẩn Ngôn dùng sức gật đầu một cái, cũng đi theo.
Cậu không biểu hiện sốt ruột giống như Triển Minh Dương, cậu chỉ xoa nặn những ngày nhớ đêm mong kia thành một cuộn tròn, chỉ khi ở một mình thì mới lấy ra mà chua xót.
Hai người kích động thay giày, dưới vẻ mặt buồn cười của Lý Tri Tâm chạy như bay xuống lầu.
Thời gian quả thật còn sớm, bọn họ đứng ở cửa chung cư, đứng mệt mỏi thì ngồi trên quả cầu đá dưới đất một lúc, đợi khi mặt trời ngả về tây, bóng người kéo dài mấy tấc thì rốt cuộc Triển Ngưng cũng mang theo bao lớn bao nhỏ giống người nhà quê đến thành phố đi tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận