Anh Phạm Một Sai Lầm


Sau khi kết thúc bữa cơm đi ra ngoài, người cha đúng nghĩa Trình Tư Bác đi bên cạnh Trình Cẩn Ngôn.
"Hôm nay trước có thể chưa cần về, ba ngày sau cha để Nghiêm Triết Trí tới đón con." Trình Tư Bác nhìn cậu nhóc bên cạnh, cảm xúc đối phương hạ thấp rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn ra.

Ông có thể hiểu loại cảm giác buồn bã của đứa bé khi phải rời đi hoàn cảnh sinh hoạt quen thuộc nhiều năm nhưng lại ngoài ý muốn Trình Cẩn Ngôn lại phản ứng lớn như vậy.

Nhưng cũng không sao cả, không cần thiết ép buộc quá mức.
Sau khi về nhà, Triển Ngưng không tim không phổi trở về phòng.

Vốn Triển Hoài Nam vẫn ý muốn hy vọng cô có thể đi theo đến nhà họ Trình.


Dù sao bên kia năng lực giáo viên bên đó đúng là bên này không so sánh được.

Ông có thể không bắt bọn nhỏ phải có thành tựu gì đó giống cha mẹ khác, nhưng dưới tình huống có tài nguyên miễn phí vẫn sẽ lựa chọn dùng hợp lý.
Bởi vậy sau khi về nhà Triển Hoài Nam nói chuyện này với Lý Tri Tâm, nghĩ để mẹ nó đi làm công tác tư tưởng.
Chỉ đáng tiếc thái độ Triển Ngưng kiên quyết, gần như là dầu muối không ăn.
Triển Ngưng ngồi ở bàn học làm bài tập, qua không lâu cửa phòng lại mở ra.
Đầu cô cũng không quay lại nói: "Chuyện này đừng nói, nói tới trời sáng con cũng..."
"Chị!" Trình Cẩn Ngôn cắt ngang cô.
Triển Ngưng nhanh chóng quay đầu, có chút kinh ngạc: "Tại sao cậu vào đây?"
Trình Cẩn Ngôn không lên tiếng, cậu bước vào trong vài bước, ngồi trên ghế mây nhỏ mới mua.
Ở nhà họ Triển mấy năm, số lần cậu tiến vào phòng ngủ Triển Ngưng có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng từng chuyện từng vật nơi này lại sâu in sâu trong tâm trí cậu.

Chiếc chăn mỏng vương chút mùi hương, chiếc giường nhỏ đã không vừa được người cậu nên bị chuyển đi, còn có cô gái vẻ mặt lạnh lùng trước mắt này.
Cậu nhóc trưởng thành cũng bắt đầu phải kiêng dè rồi.

Sau khi cậu tới cửa phòng ngủ Triển Ngưng cũng không đóng kín, trước kia không cảm thấy, bây giờ đối với cái khe hở nho nhỏ kia, Trình Cẩn Ngôn rõ ràng càng ý thức được phản ứng hóa học mà trưởng thành mang tới.
"Làm sao?" Thấy người không nói lời nào, Triển Ngưng lên tiếng hỏi.

"Ông ấy nói em còn có thể ở lại đây hai ba ngày." Ảnh hưởng của lâu dài ở riêng với cha mẹ vô cùng rõ ràng, Trình Cẩn Ngôn rất khó chấp nhận đối với xưng hô cha mẹ, ngẫu nhiên nhắc tới mấy lần đều dùng ngôi thứ bat hay thế.
Triển Ngưng gật đầu một cái, cô nghĩ: "Dù cho ở đây cả kỳ nghỉ hè cũng không sao cả, dù sao sớm muộn phải đi, không kém mấy ngày này, chị chờ được."
Nhưng Trình Cẩn Ngôn đổ ngột đi vào cố ý nhắc đến cũng không rõ hàm nghĩa, trong đó, không biết chỉ đơn thuần thông báo một tiếng hay cái gì khác.
Triển Ngưng im lặng một chút sau nói: "Mấy ngày này có thể đi ra ngoài chơi với Tiểu Dương một chút, có muốn đi nơi nào muốn đi du lịch không? Khoảng cách ngắn vẫn là có thể."
Khóe miệng Trình Cẩn Ngôn hạ xuống, mắt to trông cũng không có tinh thần mấy.

Cậu không có trả lời câu hỏi của Triển Ngưng, chịu đựng nói ra nghi hoặc của bản thân: "Chị, tại sao chị không muốn đến nhà em?"
Tại sao có thể từ chối nhanh chóng như vậy, một chút đường sống cũng không cho.
Bên trong phòng chỉ sáng một chiếc đèn quả quýt trên bàn, Triển Ngưng không thích quá sáng.

Chiếc đèn bàn này là năm sinh nhật nào đó Triển Minh Dương và Trình Cẩn Ngôn cùng nhau mua tặng.
Lúc này ánh sáng mờ nhạt chiếu vào một bên mặt Trình Cẩn Ngôn có chút cô đơn.

Triển Ngưng xoay xoay bút máy trong tay: "Năng lực thích ứng của tôi với đám cậu trai các cậu mạnh, là trong hoàn cảnh quen thuộc, để tôi đổi sang nơi khác tôi sẽ không thoải mái."
Tay Trình Cẩn Ngôn đáp trên đầu gối khẽ run: "Em và Tiểu Dương đều ở, như vậy cũng không được sao?"
Bọn họ chung sống cùng nhau nhiều năm như vậy, dù là hoàn cảnh thay đổi thì người quen vẫn như cũ, như vậy cũng không được sao?
"Ừ, không được, người cùng hoàn cảnh không giống nhau." Triển Ngưng nói.
Hô hấp Trình Cẩn Ngôn đột nhiên trật lại, cậu khẽ kêu một tiếng: "Chị!"
Tràn ngập lưu luyến cùng không tha sâu đậm, một tiếng gọi này mang theo âm rung khiến Triển Ngưng không khỏi nhíu mày.
Đầu óc Triển Ngưng bỗng nhiên giống như một chiếc cống thoát nước bị tắc được thông, hiểu được Trình Cẩn Ngôn chạy đến phòng cô lần này là để diễn tả cậu không tha đối với cô.
Bởi vì đời này đã xác định rõ vị trí của mình, cộng thêm
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận