Anh Quá Âm Hiểm

Giống như một nút thắt chôn sâu trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được gỡ ra; dường như những cảm xúc chôn dấu mơ hồ nơi đáy lòng đột nhiên được phóng thích trong thời khắc này, làm cô nghĩ đến rất nhiều việc.

Nhớ đến mỗi lần giải quyết vấn đề kỹ thuật khó khăn, Diệp Linh cau nhẹ hàng mày rậm cùng ánh mắt chuyên tâm của anh; nhớ đến mỗi một lần cô đưa cơm hộp cho anh, khóe miệng anh sẽ lộ ra ý cười nhẹ; nhớ đến mỗi lần anh đem những "Món quà vô dụng" của người bạn nước ngoài tặng ném cho cô, cô lại tận lực xem nhẹ đó chỉ là những món đồ chơi của phụ nữ mà thôi.

Còn anh mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cô, tĩnh lặng nhưng cũng đủ làm cô yên tâm.

Lúc Điền Điềm cúp máy, khóe miệng cong lên, phảng phất nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng cười trầm thấp, có chút quen thuộc, nhưng lại mơ hồ không đoán được đó là ai.

Nhưng điều này đối với cô cũng không quan trọng. Tối nay cô tựa hồ lật tung quần áo trong tủ ra, ngày mai, là lần đầu tiên cô hẹn hò!

Với... người mà mình thích.

Thật ra, có lẽ cô vẫn luôn thích anh. Chỉ là bị sự thống trị máu lạnh của anh đàn áp đến nỗi cô mất cả sự tự tin mà thôi...

Buổi tối về nhà quá trễ, lúc Điền Điềm thức dậy đã là 9h sáng. Cô cầm điện thoại mới phát hiện có tin nhắn mới.

Là Diệp Linh nhắn.

"Hôm nay có việc gấp, liên lạc sau."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại làm cho cô cảm nhận được sự lo âu hiếm thấy của anh. Điền Điềm muốn gọi điện lại nhưng sợ ảnh hưởng đến anh, chỉ có thể nhẫn nại, đợi đến thứ hai xem sao.

Điền Điềm vừa bước vào phòng làm việc, thì phát hiện bầu không khí căng thẳng đến kỳ dị. Sắc mặt vài người đồng nghiếp có chút cứng đờ, hai người trông hơi quen đứng chính giữa phòng, nhìn thấy Điền Điềm họ lập tức bước đến.

"Điền Điềm?" Một người lạnh lùng nói: "Đi với chúng tôi một chuyến."

"Các anh là?"

"Bộ giám sát kê hạch*."

*Giám sát kiểm tra sổ sách.

Ngồi trong phòng họp của bộ giám sát kê hạch, Điền Điềm quả thật không tin nổi vào những gì tai mình nghe thấy.

Bộ phận này trực thuộc hội đồng quản trị, vì để giám sát việc các bộ phận lén ăn chẹt, được hợp pháp thành lập, mục đích để bảo vệ an toàn cho tài sản và uy tín của công ty. Điền Điềm thân là nhân viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, rất ít khi chào hỏi bọn họ. Nhưng nghe đồng nghiệp của bộ phận tài vụ, bộ phận tiêu thụ nói, bộ phận kê hạch đúng là Minh triều Đông Hán, không tìm bạn còn tốt, một khi tìm đến không phải là để bạn làm trâu làm ngựa cung cấp tư liệu cho họ; thì cũng là bạn phạm phải tội gì đó.

Họ không hiểu gì về kỹ thuật, tìm Điền Điềm hiển nhiên không phải vì để lấy tư liệu.

"Cho nên... Cô không biết gì về chuyện tư liệu kỹ thuật của dự án K57 bị tiết lộ?" Một người phụ nữ trung niên lạnh lùng hỏi.

Điền Điềm lắc đầu: "Mọi người có thể kiểm tra ghi chép trong vi tính của tôi, tôi chưa từng tiết lộ nó."

"Nhưng tư liệu hoàn chỉnh của dự án này, chỉ có giám đốc Diệp và hai người trợ lý thực hiện. Bây giờ đối thủ cạnh tranh của chúng ta lại tung sản phẩm mẫu mã y khuôn K57 ra thị trường trước, làm công ty tổn thất lên tới nghìn vạn." Người phụ nữ đó nói: "Trong ba người, cô bị tình nghi lớn nhất."

"Tại sao?" Điền Điềm phẫn nộ.

"Giám đốc Diệp là chủ tịch của phòng kỹ thuật công ty, năm đó những dự án anh ta mang đến cho công ty vượt xa với số tiền lần này phải mất vì việc tiết lộ; anh ta không cần thiết làm như vậy. Trợ lý Lâm làm việc hơn 7 năm ở công ty, là nhân viên lâu năm cũng là thạc sĩ tốt nghiệp trường nổi tiếng bên nước ngoài. Còn cô..."

Ngụ ý trong lời nói ý bảo Điền Điềm chỉ mới làm việc hai năm, ban đầu lúc vừa vào công ty, lại có thể chiến thắng nhiều đối thủ qua ải một cách khó tin, bị cho là tình nghi lớn nhất.

Điền Điềm ngược lại bình tĩnh hẳn, dựa lưng vào ghế: "Tôi thẳng thắn, trong sạch, tùy các người điều tra."

"Trong thời gian này, tất cả công việc của cô tạm dừng. Chúng tôi sẽ mời cơ quan công an đến tra xét." Người phụ nữ nói: "Cô gái nhỏ, tốt nhất cô nên nói thật, đỡ phải đụng đến công an làm cho mọi việc khó coi hơn."

Vừa dứt lời, cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào. Hai vành nón công an từ từ tiến vào. Họ nhiệt tình bắt tay cùng người phụ nữ kia, thì ra người phụ nữ đó chính là giám đốc Viên của bộ giám sát kê hạch.

Một người công an trong đó nhìn về phía Điền Điềm: "Đây chính là nghi phạm? Cô gái, theo chúng tôi hợp tác điều tra."

Điền Điềm đứng lên, giọng nói hùng hồn: "Vị trưởng quan này, tôi không phải nghi phạm."

Sắc mặt của giám đốc Viên hơi khó coi, đúng vào lúc này, cửa phòng hội nghị bị đẩy mạnh lần nữa.

Những người trong phòng đều ngẩn người ra.

Diệp Linh.

Cùng với... Tổng giám đốc Cố Diễm ở phía sau anh.

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Linh cau mày đi đến bên cạnh Điền Điềm, nhìn chằm chằm vào giám đốc Viên.

"Chuyện dự án K57 bị tiết lộ, hôm qua bộ phận của tôi đã báo cáo với tổng giám đốc." Ngữ khí của giám đốc Viên chậm đi vài phần: "Điền Điềm là trợ lý của anh, bắt buộc phải hợp tác điều tra."

"Theo chúng tôi đi đi, cô gái." Công an nói.

"Các người muốn đưa cô ấy đến cục công an?" Cố Diễm ở sau lưng Diệp Linh, có chút khó tin hỏi.

"Cô ấy không đi." Diệp Linh lạnh lùng nói.

Vị công an có chút mơ hồ, nhìn Cố Diễm: "Cố tổng, mặc dù đây là việc nội bộ của tập đoàn nhà anh, nhưng cũng liên quan đến vụ án kinh tế. Tất cả nhân viên có liên quan, chúng tôi đều phải thẩm vấn điều tra."

"Cô ấy không phải nghi phạm." Diệp Linh nói chắc như đinh đóng cột: "Các người điều tra người khác đi."

Giám đốc Viên mặc kệ: "Giám đốc Diệp, câu nói này của anh quá cảm tính rồi."

"Không hề. Tôi hiểu cô ấy." Diệp Linh nhàn nhạt đáp: "Cô ấy hoàn toàn trong sạch."

Điền Điềm có chút cảm đông, nhưng cô sợ sẽ bị điều tra, vừa định mở miệng, lại nghe thấy giám đốc Viên nói: "Giám đốc Diệp, tuy cô ấy là trợ lý của anh, nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm..."

"Cô ấy là bạn gái của tôi." Ngữ khí của Diệp Linh rất bình tĩnh: "Không lẽ tôi không hiểu cô ấy ư?"

Mọi người lặng thinh.

Bạn gái... Bạn gái của vua cuồng công việc máu lạnh của bộ phận nghiên cứu phát triển. Họ hoàn toàn không ngờ sẽ xào ra một đề tài nóng hổi đến thế.

Gương mặt Điền Điềm nhất thời nóng hổi... rõ ràng vẫn chưa phải mà...

Nhưng mà việc đáng gờm hơn còn ở phía sau.

Cố Diễm nhìn bộ trưởng Viên còn định nói gì đó, liền tiến về trước vỗ vai Diệp Linh, mỉm cười: "Bất kỳ ai đều có thể là gián diệp thương mại, chỉ duy nhất Điền Điềm là không thể."

Giám đốc Viên ấp úng: "Tổng giám đốc... Tại sao?"

Cố Diễm quay đầu nói với công an: "Phòng làm việc của tôi có toàn bô tư liệu về cô ấy, rõ ràng vô cùng. Vả lại người nhà của tôi thì làm sao có thể bán đứng Cố Thị được?" Anh cúi đầu mỉm cười nhìn Điền Điềm nói: "Em nói đúng không... Em dâu?"

Điền Điềm không thể bình tĩnh như trước nữa, cô cảm thấy mình sắp ngất mất.

Chuyện gián điệp dự án K57, là vụ án kinh tế lớn nhất từ mười năm Cố Thị thành lập đến nay. Tuy nhiên điều đáng kinh ngạc hơn cả vụ án, đó chính là chuyện của cô trợ lý nhỏ và giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển, và cả sự thật khó bề tưởng tượng hơn, giám đốc bộ phận nghiên cứu phát triển là em trai ruột của tổng giám đốc.

Nhưng mà nghĩ cũng đúng, nếu không phải có liên hệ về máu mủ, người ta là sinh viên ưu tú ở Mỹ hà cớ phải về nước làm việc trong tập đoàn này? Chuyện này từ từ bị những "nhà hảo tâm" tận tình khai quật. Thì ra năm đó chủ tịch Cố li hôn cùng vợ mình, mỗi người giữ một đứa con, con trai út bị đưa ra nước ngoài, mấy năm gần đây mới về nước. Bởi vì con trai út rất mê kỹ thuật, không hiểu nhân tình thế thái cho lắm nên để tránh những phiền phức không cần thiết trong công việc của anh, dứt khoát tạm thời che giấy thân phận công tử hiển hách của mình.

Còn Cố Diễm lúc đầu biết được thân phận Diệp Linh thật ra là Cố Linh, cũng là có âm mưu từ trước. Chi nhánh kỹ thuật của công ty sắp thành lập, Cố nhị thiếu lại không chịu đảm đương, Cố Diễm dứt khoát bắt được gốc gác của anh khiến anh khó che giấu thân phận chủ tịch phòng kỹ thuật, không thể không đến công ty nhậm chức...

Chuyện về gián điệp cũng nhanh chóng lộ rõ chân tướng. Trợ lý Lâm ăn hối lộ, tiết lộ cơ mật công ty. Ông ta mang theo mấy trăm vạn tệ chuẩn bị chạy ra nước ngoài, bị công an bắt được ở sân bay.

Một tháng sau.

Tiệc tối cuối năm của Cố Thị. Nhà hàng bậc nhất của thành phố được bao trọn gói. Tổng bộ hơn một nghìn nhân viên, kể cả các nhân viên ưu tú của chi nhánh công ty ở mọi nơi đều đến tham gia bữa tiệc này.

Bàn tiệc của bộ phận nghiên cứu phát triển năm ở hàng đầu của bữa tiệc, rất bắt mắt. Hết cách rồi, họ là nguồn lợi nhuận lớn nhất của công ty. Chỉ là chỗ ngồi của bữa tiệc năm nay, khác với năm ngoái.

Trợ lý nhỏ Điền Điềm được sắp xếp ngồi cạnh ghế chủ tọa. Ngụ ý này không nói cũng hiểu, mặt Điền Điềm đỏ lên, nhưng những bô lão mặt dày bên kia làm gì chịu đổi chỗ cho cô chứ.

"Em cứ ngồi đó đi." Lão Hạ khuyên cô: "Giám đốc một khi vui vẻ, chúng ta cũng đều có lợi."

Điền Điềm tiếp tục đỏ mặt.

Bữa tiệc bắt đầu rồi.

Sân khấu phía trước, dàn nhạc ra sức diễn tấu ca hát. Các cán bộ cao cấp của tập đoàn đang ngồi ở bàn tròn hàng đầu tiên, đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Linh. Theo lệ thì nửa buổi tiệc anh sẽ ngồi trên hàng ghế cao cấp, sau đó mới cùng ngồi với đồng nghiệp bộ phận của mình.

Nhưng mà hôm nay, anh rõ ràng rất nhanh liền chạy đến bàn này.

Sau khi ngồi vào ghế, Điền Điềm mới phát hiện quả nhiên như lời Lão Hạ nói, tâm trạng anh không tồi. Nhàn nhạt nhìn mọi người một lát: "Lão Hạ đưa mọi người đi kính rượu đi."

Lão Hạ gật đầu. Mặc dù đây là bộ phận nghiên cứu phát triển, cũng cần phải có mối quan hệ tốt với các bộ phận khác, vì thế anh đưa mọi người bắt đầu đi kính rượu các lãnh đạo đồng nghiệp ở bàn khác. Điền Điềm vừa định đứng dậy thì cả người cứng đờ.

Tay cô ở dưới bàn bị ai đó nắm lấy.

"Em đi theo anh." Dung mạo thanh tú của anh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lấy cô, trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt.

Dưới ánh mắt nhìn lén của nhiều người, Điền Điềm rất miễn cưỡng đi theo anh đến sân thượng của nhà hàng.

Bóng đêm tươi mát, trên sân thượng đã có dấu tích của tuyết rơi đầu đông, không có ai cả. Anh trực tiếp đi thẳng đến ban công, đứng yên.

Anh không quay đầu, thanh âm trầm thấp truyền đến.

"Xin lỗi em. Trước lúc đó anh hai không yên tâm cho nên mới thử em." Giữa đêm đông, bóng dáng của anh cao ráo hẳn: "Anh cũng không ngăn cản được. Nhưng anh đảm bảo sẽ không xảy ra những chuyện này nữa."

Không nghe thấy cô trả lời, anh tiếp tục nói:

"Thật ra anh chỉ muốn trịnh trọng hỏi em một lần, em có đồng ý làm bạn gái của anh không? Con người anh từ nhỏ đến lớn không giỏi quen bạn gái. Nếu như... em đồng ý, chúng ta có thể hẹn hò, lấy kết hôn làm tiền đề... Có lẽ con người anh có chút cổ hủ, em không để bụng chứ?"

Đáp lời anh là tiếng la inh ỏi của Điền Điềm! Anh nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy Điền Điềm vừa bước đến sau lưng mình, chân trượt mạnh, dường như mặt cũng sắp đập vào đống tuyết dưới chân!

Anh nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, mới tránh khỏi thảm kịch xảy ra. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi mà thở hồng hộc: "Em đi giày cao gót, tuyết ở đây trơn quá..."

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô, không hề buông lỏng. Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm lấy cô, thanh âm khàn khàn: "Điền Điềm, anh yêu em... em đồng ý không?

Gương mặt Điền Điềm nóng đến cực điểm, nhưng cô không biết rằng gương mặt của người nào đó bị bóng đêm che lấp, lúc này thật ra cũng đỏ y như cô.

"Anh thích em từ lúc nào?" Giọng nói của cô hơi run run. Anh không buông lỏng tay cô, lòng bàn tay của anh nóng vô cùng.

"Từ rất sớm." Anh thấp giọng nói.

"Vậy tại sao bây giờ anh mới nói?" Cô cảm thấy khó tin.

Anh có chút kinh ngạc nhìn cô một lát: "Anh vẫn luôn chờ đợi... là do em nói trước 26 tuổi, trước khi trở thành nghiên cứu sinh cao cấp, em sẽ không nói chuyện yêu đương."

"Em nói như vậy bao giờ?" Cô tức giận nói.

"... Lúc em đi phỏng vấn xin việc."

Điền Điềm nhớ lại bản thân hình như có nói như vậy, cô vừa tức vừa lo: "Lúc đó là do phải phỏng vấn! Em sợ công ty các anh không nhận em."

"Cố Thị trước giờ không cấm nhân viên yêu đương."

"Em vì thể hiện lòng trung thành mà thôi? Lúc đó có rất nhiều buổi phỏng vấn thể hiện rõ quan điểm, rất nhiều công ty ghét nữ nhân viên yêu đương rồi sinh con gì đó."

Anh thở dài một hơi, cơ hồ cảm thấy không cam tâm vì sự chậm trễ của mình. Điền Điềm cảm thấy bộ dáng này của anh ngược lại có chút đáng yêu, cười nói: "Được rồi, có duyên ngàn dặm cũng gặp nhau. Nhưng mà con người em lại chẳng có vận đào hoa tý nào, anh xem em vào công ty hai năm, công ty của chúng ta nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi như thế, vậy mà em vẫn độc thân." Đây là sự thật, Cố Thị nữ ít nam nhiều. Có rất nhiều cô gái không tốt như cô, vậy mà lại câu được rùa vàng.

Lần này anh không cười nữa, trầm mặc một hồi.

Điền Điềm cảm thấy sự trầm mặc của anh là có ý gì đó: "Sao vậy? Nếu đã muốn yêu nhau thì không được giấu em."

Anh nắm lấy tay cô, bỏ vào túi áo khoác của mình, như vậy cô mới dán sát vào người anh hơn.

"Anh trước giờ chưa từng lạm dụng đặc quyền của Cố gia." Anh nhìn cô: "Chỉ là có dùng qua vài lần với em."

"Ý anh là..."

"Ừ. Thằng nhóc đầu tiên theo đuổi em, là do anh sắp xếp cậu ta sang chi nhánh khác; người thứ hai, là anh kêu người giới thiệu con gái của bộ trưởng cho cậu ta... Thật ra anh muốn nói rằng em rất có sức hấp dẫn, chỉ là do anh ngăn chặn bọn họ thôi."

"Tổng giám đốc, anh quá âm hiểm rồi đấy!" Điền Điềm há to miệng, đây là chuyện do Diệp Linh làm thật sao? Đây là việc làm của một trạch nam phát cuồng như anh sao? Anh ấy đúng là cực kỳ âm hiểm!

"Âm hiểm?" Diệp Linh có chút xấu hổ, ngón tay vuốt ve cô, chậm rãi cúi đầu: "Vậy thì... đây là lời xin lỗi của anh."

Bờ môi mát lạnh nhẹ nhàng hôn xuống. Mang theo tình cảm bị đè ép bấy lâu, mang theo sự cẩn thận của lần đầu rung động.

Điền Điềm chỉ cảm thấy bản thân sắp ngất bởi nụ hôn dịu dàng mà tham lam này. Cô nắm lấy vạt áo của Diệp Linh, mơ hồ thầm nghĩ, thì ra sự chờ đợi nhiều năm cũng chỉ vì sự xuất hiện của một tình yêu tốt đẹp nhất.

Tuy người đàn ông này có chút khờ khạo, còn có chút âm hiểm mà bản thân không chịu thừa nhận. Nhưng cô yêu anh.

Hai mươi ba năm cô độc của cô đều đáng cả...

END.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui