Anh Rể Em Có Rồi

Tề Hâm Lỗi không biết sau khi hắn xoay người rời đi, mắt phượng rốt cuộc không kiềm chế được, nước mắt lung linh rơi xuống.
Trước kia chưa bao giờ Hàn Tử Dạ nghĩ tới có một ngày sẽ bị Tề Hâm Lỗi làm cảm động đến rơi lệ hai lần, càng không nghĩ tới có một ngày cậu lại yêu lại thích Tề Hâm Lỗi.
Đúng vậy, cậu yêu ác ma!
Chẳng khi nào cậu nghĩ tới có một ngày cậu sẽ thích sẽ yêu ác ma này, hơn nữa chỉ trong vòng một ngày. Nhưng lúc nãy vừa nhìn thấy ác ma trở về thì vô cùng kích động và vui mừng, sau khi thấy tình trạng bi thảm của ác mà thì cực kỳ cảm động và đau lòng, điều này nói cho cậu biết mình thích, yêu ác ma, cậu không thể không thừa nhận tình cảm đối với ác ma.
Hàn Tử Dạ vừa mới lau nước mắt trên mặt, Tề Hâm Lỗi đã bưng nước trở lại.

“Tiểu tâm can, nhanh uống thuốc nào… Khụ khụ….”
Tề Hâm Lỗi đút thuốc cho Hàn Tử Dạ uống đồng thời ho đến sắp không thở nổi, thấy thế Hàn Tử Dạ càng đau lòng hơn, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.
“Anh rể, anh ho đến lợi hại, nhanh tìm thuốc cảm uống đi.” Sau khi uống hết thuốc Hàn Tử Dạ liền lo lắng nói.
“Khụ khụ…. Tiểu tâm can, nói cho em biết một bí mất, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, thật ra thì từ nhỏ đến lớn anh sợ nhất là uống và chích thuốc…. Khụ khụ… Em đừng lo lắng, thân thể anh rất khỏe mạnh, chỉ cần ngủ một giấc sẽ hết cảm cúm ngay…. Khụ…. Khụ khụ….” Tề Hầm Lỗi lắc đầu nhấp nháy mắt cười với cậu.
Không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại để lộ bí mật sợ uống và chích thuốc chỉ ba mẹ mới biết cho người khác biết. Nói ra thì buồn cười, hắn chẳng sợ cái gì chỉ sợ những viên thuốc nho nhỏ và kim tiêm nhọn hoắt kia.
Tề Hâm Lỗi phủi hết tuyết trên người xuống, cởi bỏ quần áo chỉ còn lại một chiếc quần lót in hình quốc kỳ nước Anh, rồi bò lên giường kéo chiếc chăn lông có rất nhiều hoa văn hình rồng xinh đẹp, cuộn tròn mình vào trong đó. Hắn không ôm Hàn Tử Dạ, toàn thân hắn đã đông cứng, hắn sợ sẽ khiến Hàn Tử Dạ bị lây lạnh từ mình.
“Khụ khụ…. Khụ khụ…. Khụ khụ… “ Tề Hâm Lỗi điên cuồng ho khan không ngừng, thân thể hết sức khó chịu, trong lòng lại vui vẻ ngâm nga.
Hết cảm cúm! Truyện bên lêquydoon
Hắn ước gì mình không hết cảm, để hắn bệnh chừng mấy ngày, như vậy thì người yêu có thể chăm sóc mình.

Người yêu cũng đã uống thêm thuốc, sẽ hết sốt, thân thể bình phục khỏe mạnh có thể chăm sóc người khác.
Tưởng tượng người yêu chăm sóc cẩn thận như mình chăm sóc cậu, trong lòng hắn niềm vui bay phấp phới.
“Anh rể, anh thực sự không tự mình uống thuốc được thật không?” Hàn Tử Dạ vô cùng nghi ngờ: “Em nghĩ rằng anh sẽ không sợ uống thuốc.”
Bây giờ nhìn không ra ác ma không sợ trời không sợ đất này thế mà lại sợ uống và chích thuốc, bộ dạng như đứa trẻ, rất buồn cười.
“Anh kiên quyết không uống thuốc, muốn anh uống thuốc quả thực là muốn mạng của anh….Khụ khụ…. Em cứ yên tâm… Khụ khụ… Sáng mai sau khi tỉnh ngủ anh nhất định sẽ khỏe…. Khụ… Lạnh quá! Sao lại lạnh như vậy…. Khụ khụ khụ…. “ Tề Hâm Lỗi phát hiện chăn lông ấm áp hoàn toàn không có tác dụng với mình, nhiệt độ mình cũng không tăng cao, thân thể lạnh băng run rẩy, lập tức cố ý nhìn người yêu cách mình rất gần, vô cùng đáng thương than thở.
“Anh rể, rất lạnh sao? Em… Em giúp anh sưởi ấm.” Vẻ mặt Hàn Tử Dạ lo lắng, chần chừ một lát rồi xấu hổ nói, ngay sau đó chui vào trong chăn Tề Hâm Lỗi. Máy điều hòa trong phòng mở đến cực đại, không thể nào điều chỉnh cao hơn nữa, chỉ có thể dùng cách này giúp ác ma sưởi ấm.

Tề Hâm Lỗi mừng rỡ không thôi, quên mất việc sẽ khiến cậu lây lạnh, vô cùng vui vẻ ôm lấy cậu, cười tà nói: “Khụ khụ… Tiểu tâm can, đây là em đang ôm ấp yêu thương anh sao…. Khụ…. Khụ khụ… Anh rất vui, đáng tiếc hiện giờ toàn thân anh lạnh không chịu được, không thể ôm em…. Khụ khụ khụ…. Em phải tha lỗi cho anh…. Khụ… Khụ khụ….”
“Anh rể, anh còn nói bậy nói bạ nữa em sẽ đi ra ngoài, để anh lạnh đến chết.” Hàn Tử Dạ xấu hổ trừng mắt liếc hắn, lập tức nổi giận mắng, trong lòng lại càng cảm động hơn. Truyện chỉ đăng bên diễn đàn Lêquiidon
Cơ thể ác ma lạnh như tảng băng lớn, nếu như hắn trở lại muộn hơn chút nữa nhất định sẽ chết vì lạnh. May mà cơ thể mình đang rất nóng vì bị sốt, dán chặt vào hắn như vậy, nhánh chóng khiến cơ thể hắn ấm áp hơn.
“Khụ khụ…. Tiểu tâm can đừng nóng giận….. Khụ khụ khụ… Anh nói đùa mà…. Khụ khụ…..” Tề Hâm Lỗi cười híp mắt, nhân cơ hội làm nũng nói: “Tiểu tâm can, em là người đầu tiên ngoại trừ ba mẹ anh và người giúp việc đi vào nhà nhỏ của anh, cũng là người đầu tiên…. Khụ… Ngoại trừ ba mẹ anh ăn được món tự chính tay anh làm… Khụ khụ…. Hơn nữa là người đầu tiên anh thật tâm yêu thích… Khụ khụ… anh thật sự thích chết em, yêu chết em rồi… Khụ khụ…. Xin em hãy thích anh yêu anh, có được không…. Khụ… Khụ khụ…. Chỉ cần em bằng lòng thích anh, yêu anh, cái gì anh cũng sẵn lòng làm…. Khụ khụ khụ khụ….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận