Sáng hôm sau, Khổng Bạch từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh với lại cô định nấu một chút đồ bổ cho An Lạc, vừa xuống bếp đã nhìn thấy Giai Hi cô lại nghĩ đến chuyện đêm hôm qua.
Hôm qua nếu cô không ở đây chắc chắn ả ta sẽ không tha cho chồng sắp cưới của cô quả như cô nghĩ cô gái này dù tuổi đời còn ít nhưng mưu mô thì có thừa.
Quay trở lại bệnh viện nơi phòng bệnh của cô, cô ngồi im trên giường nhìn người đàn ông trước mặt đang gọt trái cây
- Nhìn đủ chưa? - Thừa Dương tay vẫn gọt trái cây đều đều khẽ cất tiếng nói
- A…ai nhìn anh chứ mà anh không có việc gì làm sao? Tại sao cứ ở chỗ tôi hoài thế?
- Tôi là đang làm việc đây, em không thấy sao
- Làm việc gì chứ? - An Lạc bĩu môi nói
- Chăm sóc em là công việc quan trọng nhất của tôi đã hiểu chưa?
- Ba mẹ tôi đâu? Sao không thấy họ đến thăm tôi còn cả chi hai của tôi nữa - cô không quan tâm đến câu trả lời của anh mà nhanh chóng hỏi câu khác
- Ba mẹ và chị gái của em họ… đang rất bận chư thể đến thăm em.
Chờ họ hết bận công việc sẽ lập tức tới thăm em.
- anh không thể nói cho cô biết sự thật, bây giờ cô mất trí cũng tốt cô sẽ không nhớ những chuyện không vui trước đây cũng sẽ không nhớ tới chuyện cô bị ba mẹ đem ra làm người thay thế cho chị gái.
Từ bên ngoài Khổng Bạch cùng Lưu Nhiên đã bước vào trong phòng
- Lạc Lạc mình có nấu ít đồ bổ cho cậu một lát nhớ ăn đó có biết chưa?
- Ùm, cậu là tốt nhất - cô cười tươi với Khổng Bạch
- Hai người ở đây nói chuyện anh và Thừa Dương ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.
- Lưu Nhiên cất tiếng nói rồi cùng Thừa Dương bước ra ngoài.
- Tiểu Bạch dạo này cậu không khoẻ sao?
- Không có, mình rất khoẻ mà chỉ có đôi lúc hơi choáng một chút không sao đâu?
- Nhìn thần sắc của cậu dường như không tốt cho lắm hay cậu nói bác sĩ Lưu làm kiểm tra sức khoẻ cho cậu đi
- Không cần đâu, anh ấy bận rộn như vậy đừng nên làm anh ấy thêm lo lắng.
Vả lại mình rất ổn không sao cả cậu đừng lo lắng.
- Vậy được nhưng mà có chuyện gì cậu phải nói cho mình hoặc bác sĩ Lưu biết, anh ấy dù sao cũng là bác sĩ lại còn là chồng sắp cứoi của cậu đừng ngại có biết không?
- Được, được rồi cậu sắp thành mẹ của mình mất rồi, ngaon mau ăn cái này đi mình đã cất công chuẩn bị đó
- Cậu cũng ăn một miếng đi, không phải bình thường cậu thích ăn những món liên quan đến cá sao? - An Lạc vừa nói vừa múc một muỗng đút cho Khổng Bạch nhưng khi vừa đến miệng Khổng Bạch đã nhanh chống bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Vài phút sau Khổng Bạch quay lại, An Lạc nhìn cô rồi suy nghĩ gì đó bất giác cất tiếng câu nói của cô khiến Khổng Bạch có chút sững người
- Tiểu Bạch, không lẽ cậu là đang có thai sao? Cậu và bác sĩ Lưu hai người đã…
- Đã làm rồi mình và anh ấy hiện tại đã sống chung với nhau, mình dọn ra khỏi Khổng gia rồi.
- Vậy cậu nên thử đi nếu thật sự có thai cậu phải chú ý một chút, nhìn sắc mặt của cậu mình thấy chả ổn chút nào.
Hay bây giờ cậu qua khoa sản khám đi.
- Nếu mình qua đó chắc chắn sẽ có người nói lại với Lưu Nhiên mình không muốn anh ấy…
- Ay ya Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch cậu nghĩ gì vậy? Không ai hai bên gia đình đã gặp mặt định ngày cưới cho cậu và anh ấy sao? Anh ấy cũng đã đủ trưởng thành để nên chức làm ba rồi.
- Chuyện này tính sau, cậu mau ăn hết chỗ đồ bổ này cho mình.
- Tiểu Bạch hối thúc An Lạc, lấy điện thoại từ trong túi nhắn tin cho ai đó rồi cô nhanh chóng cất điện thoại đi, ngồi nói chuyện với An Lạc chừng nửa tiếng sau Khổng Bạch cũng rời đi.
Lúc Lưu Nhiên cùng Thừa Dương quay lại trong phòng bệnh chỉ còn mình An Lạc đang ngồi trên giường nghịch điện thoại
- Sao chỉ có mình em Tiểu Bạch cô ấy đâu rồi? - Lưu Nhiên nhìn ngó xung quanh kiếm người nhưng không thấy đâu đã nhanh chóng cất tiếng hỏi An Lạc
- Cậu ấy nói công ty có chút việc nên đã rời đi rồi, chắc gấp quá nên cậu ấy chưa kịp báo cho anh biết..