Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi


Tối đó như đã hứa Dịch Thừa Dương đưa An Lạc ra sân bay, vì không muốn Tiểu Bạch lo lắng cho mình An Lạc chỉ đứng cách cô khoảng cách khá xa nhìn Khổng lão gia nói gì đó với Tiểu Bạch rồi cũng buông con gái ra để Tiểu Bạch đi vào trong làm thủ tục cũng đã gần tới giờ máy bay cất cánh.
- Ba con phải đi rồi, ba nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé - mắt Tiểu Bạch rươm rớm lệ mà nói
- Được rồi đừng lo cho ba ngược lại là con và cháu của ba, mau quay về nhé
- Vâng- cô nói rồi cùng một người bảo mẫu mà ông Khổng sắp xếp đi theo chăm sóc cô và bé con vào bên trong.
An Lạc đứng từ xa nhìn cảnh bọn họ chia tay mà mắt đã rơi lệ
- Ngoan, đừng khóc cô ấy sẽ sớm quay về thôi - Dịch Thừa Dương quàng tay sang ôm lấy vai An Lạc nhẹ nhàng nói
- E..em có nên báo cho bác sĩ Lưu không? Em tin anh ấy không phải loại người như vậy chắc chắn anh ấy bị người ta gài bẫy - An Lạc xoay người nói với Dịch Thừa Dương
- Đồ ngốc nhà em, em nghĩ Khổng lão gia là ai chứ.

Khổng Bạch là con gái độc nhất của ông ấy nếu nghe tin có kẻ làm tổn thương đến cô ấy em nghĩ với bản tính của Khổng lão gia ông ta sẽ để yên cho kẻ đó sao?

- Ý của anh là…
- Ừm, ông ta thật chất biết rõ mọi chuyện nhưng lại muốn để Khổng Bạch ra đi chắc chắn là có lí do của mình.

Chúng ta là người ngoài đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của gia đình họ thì hay hơn.
- Anh nói cũng phải
- Được rồi anh đưa em quay trở về bệnh viện trời đang chuyển lạnh em ở bên ngoài lâu sẽ không tốt.
Nói rồi cả hai cùng nhau ra xe trở về bệnh viện, lúc về tới phòng bệnh của An Lạc cũng đã hơn mười một giờ khuya vừa vào phòng đã thấy Lưu Nhiên thân mang áo sơ mi quần tây chỉnh tề bên ngoài còn khoác chiếc áo blouse trắng quen thuộc của bác sĩ
- Hai người vừa đi đâu về vậy?
- Tôi đưa vợ tôi đi đâu còn phải thông báo với cậu sao? Cậu là bác sĩ chứ có phải mẹ của An Lạc đâu mà tra hỏi kĩ như vậy, tôi đương nhiên biết cái gì tốt và hại với vợ mình cậu không phải lo.
- Dịch Thừa Dương tôi có chuyện muốn nói riêng với bà xã của cậu, cho tôi mượn cô ấy một chút.
- Nếu tôi nói không cho thì sao?
- Cậu đừng quá quắt cả ngày cậu bên An Lạc bây giờ chỉ muốn nói chuyện một chút cũng khó như vậy sao?
Thấy hai người đàn ông đang lời qua tiếng lại với nhau An Lạc liền cất lời
- Được rồi hai người im lặng một chút - cô nói rồi đi lại gần Dịch Thừa Dương
- Anh nghe bác sĩ Lưu ra ngoài một chút, em hứa sẽ không có chuyện gì.
- Em chắc chứ?
- Ừm - cô gật gật đầu chắc chắn với anh, anh liếc nhìn Lưu Nhiên một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
- Anh ấy đi rồi, bác sĩ Lưu tìm em có chuyện gì sao?
- An Lạc hôm nay em có gặp Tiểu Bạch không? Hay cô ấy có liên lạc gì với em không? - khác hẳn vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với Dịch Thừa Dương ban nãy bây giờ nhìn Lưu Nhiên chả khác gì một đứa trẻ đang đi tìm gia đình của mình

An Lạc nhìn bác sĩ Lưu rồi lại nghĩ đến chuyện mà Tiểu Bạch kể cho cô nghe cộng thêm những lời mà Dịch Thừa Dương nói với cô ở sân bay
“Đồ ngốc nhà em, em nghĩ Khổng lão gia là ai chứ.

Khổng Bạch là con gái độc nhất của ông ấy nếu nghe tin có kẻ làm tổn thương đến cô ấy em nghĩ với bản tính của Khổng lão gia ông ta sẽ để yên cho kẻ đó sao?
- Ý của anh là…
- Ừm, ông ta thật chất biết rõ mọi chuyện nhưng lại muốn để Khổng Bạch ra đi chắc chắn là có lí do của mình.

Chúng ta là người ngoài đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của gia đình họ thì hay hơn.


Nếu Khổng lão gia đã muốn Tiểu Bạch cùng đứa bé rời đi thì chắc chắn ông ấy đã có chủ ý riêng của mình cô vẫn là không can thiệp vào chuyện gia đình của họ.
- Không có cô ấy cả ngày hôm nay không liên lạc cũng không đến thăm em, sao vậy? Có chuyện gì sao?
An Lạc nói câu này cùng với gương mặt thản nhiên như không biết chuyện gì đã thành công dập tắt hy vọng tìm được Tiểu Bạch của Lưu Nhiên.


Vốn nghĩ An Lạc sẽ giúp mình tìm ra được hiện tại Tiểu Bạch đang ở đâu nhưng xem ra lần này Lưu Nhiên không may mắn tới vậy.
- Lưu Nhiên anh không sao chứ?
- Không sao anh phải đi trực rồi em nghỉ ngơi đi - Lưu Nhiên với gương mặt không chút cảm xúc bước từng bước ra ngoài, ra đến cửa chạm mặt Dịch Thừa Dương anh ta cũng không nói gì chỉ vậy mà bước đi.
Dịch Thừa Dương đương nhiên hiểu rõ tại sao Lưu Nhiên thành ra như vậy, tia hy vọng mang tên An Lạc cũng đã sụp đổ anh ta như vậy cũng không có gì là lạ.
Trở về phòng làm việc Lưu Nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa lấy trong túi tấm hình của Tiểu Bạch, tấm hình này chụp lúc sinh nhật 24 tuổi của cô bây giờ anh mới chợt nhận ra còn vài ngày nữa là tới sinh nhật 25 tuổi của cô.

Cô từng nói với anh cô muốn cùng anh chụp ảnh cưới vào sinh nhật 25 tuổi của mình.
- Tiểu Bạch, em rốt cuộc đang ở đâu? Anh sai rồi anh thật sự muốn cưới em, muốn bên cạnh em mỗi ngày em quay về đi có được không? - anh vừa nhìn bức ảnh vừa độc thoại một mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận