Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ


Phu nhân Dịch mỉm cười đáp lại.

Cô ta dẫn Diệp Lâm Hạ giới thiệu với bạn bè của mình theo những gì đã nói.

Ngu Thành và Hải Thành cách nhau không xa.

Chuyện phu nhân Dư chính là Diệp Lâm Hạ truyền đến Hải Thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bị gắn cái mác phu nhân Dư lên người, Diệp Lâm Hạ muốn giải thích cũng không dễ dàng gì.

Cho dù đó chỉ là lời đồn thì đã làm sao chứ.

Dư Hướng Cảnh cũng chắc chắn rằng nhà họ Diệp không thể làm gì được.

Cũng chỉ có thể thừa nhận chuyện Diệp Lâm Hạ mới là phu nhân Dư thật sự.
Ánh mắt của Dư Hướng Cảnh luôn vô giác nhìn vào cơ thể của Diệp Lâm Hạ.

Lúc cùng với đối tác bàn chuyện làm ăn, khóe môi luôn mỉm cười, thái độ của anh cũng dịu dàng hơn trước kia một chút.
“Em nhìn xem, Dư Hướng Cảnh thật sự rất yêu em.”

Yêu sao?
Diệp Lâm Hạ không biết phu nhân Dịch nhìn kiểu gì mà thấy được Dư Hướng Cảnh yêu cô.

Nhưng nhận ra được vai diễn của bản thân mình vào thời khắc này, cô không tự nhiên mà trả lời lại: “Đúng… Đúng vậy ạ!”
“Lâm Hạ, em không cần phải căng thẳng như vậy ở trước mặt chị đâu đâu.

Em nói thật cho chị dâu biết có phải là Hướng Cảnh đã chọc giận em rồi không?”
Diệp Lâm Hạ nhận thấy phu nhân Dịch rất quan tâm đến vấn đề tình cảm “vợ chồng”, trong lòng vô cùng thương xót: “Không có chuyện đó đâu ạ.”
“Lâm Hạ, chị biết em ngoài mặt là muốn giữ thể diện cho Hướng Cảnh, nhưng chị dâu lại không phải là người ngoài.

Việc em phản kháng lại những tiếp xúc của Hướng Cảnh ở trong mắt của chị đoán chừng là lần này cậu ấy thật sự chọc giận em rồi.”
Diệp Lâm Hạ mỉm cười khách sáo trước những lời này của phu nhân Dịch: “Thật… Thật sự không có ạ.

Hướng Cảnh đối xử với em rất tốt ạ.”
“Được rồi, Lâm Hạ.

Em không muốn nói ra thì cũng không sao cả.

Nhưng có điều chị dâu muốn nói với em giữa vợ chồng với nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường.

Có mâu thuẫn thì phải kịp thời giải quyết, tuyệt đối không thể kéo dài được.

Nếu không sẽ giống như chơi ném tuyết vậy, càng ném càng đau.”
“Em biết rồi ạ, chị dâu.

Chỉ là sao chị có thể nhìn ra được là anh ấy thật lòng thích em ạ?”
Diệp Lâm Hạ không kiềm chế được nghi ngờ phu nhân Dịch sao có thể nhìn ra được Dư Hướng Cảnh yêu cô.

Rõ ràng người mà đối phương yêu chỉ có Diệp Thời mà thôi.
“Bởi vì ánh mắt sẽ không lừa người.”
“Ánh mắt sao?”
Diệp Lâm Hạ càng trở nên mơ hồ.


Ánh mắt của cô bất giác nhìn về hướng Dư Hướng Cảnh đang nói chuyện với mọi người.
“Đúng vậy! Ánh mắt của con người sẽ luôn không khống chế được mà nhìn về phía người mà mình yêu.”
Diệp Lâm Hạ nín thở.

Cả chân tay của cô không khống chế được mà trở nên run rẩy.

Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ rằng trước đây có phải là bản thân mình đã vô ý bị người ta nhìn được tâm tư không vậy.

Nếu bị chính chủ biết được sẽ phải làm thế nào đây?
“Vậy… Vậy sao?”
“Em với Hướng Cảnh đã dính với nhau như vậy rồi.

Không phải là em nhìn cậu ấy thì chính là cậu ấy nhìn em.

Mau đi tìm Hướng Cảnh đi! Chị sẽ không làm ảnh hưởng đến đôi tình nhân trẻ như bọn em yêu đương nữa.”
“Chị dâu.

Em…”
Diệp Lâm Hạ muốn phản bác rằng cô không yêu Dư Hướng Cảnh, nhưng cô nhận ra rằng vai diễn hôm nay của cô là bà Dư, cũng chỉ có thể nuốt xuống những lời định nói vào trong bụng.
“Chúc chị sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn em.


Còn nữa Hướng Cảnh nó qua đây rồi.”
Lúc Diệp Lâm Hạ biết rằng Dư Hướng Cảnh muốn qua đây, nhất thời muốn bỏ trốn, nhưng đôi chân của cô dường như không nghe theo não bộ chỉ bảo mà vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô đương nhiên không tin vào những lời mà phu nhân Dịch đã nói, cũng sẽ không tự mình cho rằng Dư Hướng Cảnh sẽ yêu cô.

Cô chỉ là không biết phải đối mặt với Dư Hướng Cảnh như thế nào.
“Lâm Hạ, anh rất mệt!”
Dư Hướng Cảnh đi đến bên cạnh Diệp Lâm Hạ, đầu tiên là thử tiếp xúc với vai của Diệp Lâm Hạ.

Thấy cô không có kháng cự lại, trong lòng anh rất vui vẻ, ôm lấy cô từ phía sau vào lòng mình.
Còn Diệp Lâm Hạ không có phản ứng gì nhưng trong lòng cô đang thầm nhắc nhở bản thân mình không được mở mộng hão huyền, phải biết thân biết phận.

Đợi đến khi cô phản ứng lại, mới phát hiện ra rằng tư thế của hai người quá thân mật.
“Anh Dư, chúng ta có phải là quá thân mật rồi không?”
Diệp Lâm Hạ chú ý đến trường hợp lúc này, chỉ có hai người họ mới có thể nghe được âm thanh này.
“Nhưng chúng ta là vợ chồng mà! Vợ chồng thì ôm nhau một chút không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Bàn tay to lớn của Dư Hướng Cảnh ôm chặt lấy eo thon của Diệp Lâm Hạ, không để cho cô có khả năng thoát được ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận