“Quỳ xuống!”
Diệp Lâm Hạ gần như theo bản năng quỳ rạp xuống đất.
Nghĩ đến chuyện cha Diệp biết được mối quan hệ giữa mình và Dư Hướng Cảnh, trái tim của cô đột nhiên ngừng đập.
“Cha bảo con đi cùng Hướng Cảnh tới Ngu Thành là để đi công tác, chứ không phải để cho con chơi bời lêu lổng.” Khi cha Diệp ở sân bay liền nhìn thấy phần sau gáy của Diệp Lâm Hạ có mấy vết đỏ vô cùng mờ ám, nhưng ông vẫn ẩn nhẫn, chờ đến tận khi về nhà mới bộc phát.
“Con...!Không có.”
“Không có? Con nhìn gáy của con đi! Lâm Hạ, con vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”
“Cha, con có thể giải thích.
Con...!con...” Diệp Lâm Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt tức giận của cha Diệp thì nhất thời nghẹn lời.
Cô không thể nào giải thích với cha mình về mối quan hệ của cô với Dư Hướng Cảnh được, cũng càng không muốn để cha phải thất vọng.
Sự hoảng sợ và luống cuống đều hiện rõ trên gương mặt cô.
Cha Diệp nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Lâm Hạ, không phải là cha không để con yêu đương, cha chỉ là lo lắng không biết đối phương là người như thế nào.”
“Con xin lỗi.” Diệp Lâm Hạ nhìn mái tóc bạc của cha mình thì áy náy nói lời xin lỗi.
“Cha không phải lão già cổ hủ, con cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên yêu đương.
Ngày mai con dẫn cậu ta về nhà ăn cơm một bữa.”
“Con xin lỗi, nhưng tạm thời con không thể dẫn anh ấy đến gặp cha.” Diệp Lâm Hạ cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt mong đợi của cha Diệp.
“Tạm thời không thể dẫn đến gặp cha là sao? Cậu ta là ai?” Sắc mặt của cha Diệp lập tức thay đổi, nhíu mày chất vấn Diệp Lâm Hạ.
“Cha, con xin lỗi.”
Cha Diệp không nhận được câu trả lời thì nhìn chằm chằm Diệp Lâm Hạ, ánh mắt tràn đầy vẻ áp bức.
Bầu không khí xung quanh lạnh đến thấu xương, không ngừng thấm vào da thịt, thâm nhập xương cốt, làm tê liệt thần kinh.
Diệp Lâm Hạ không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cha Diệp, cô sợ cha thất vọng về mình, sợ cha sẽ bỏ rơi mình.
“Lâm Hạ, con cũng biết chị con đã gây ra chuyện gì, nhà họ Diệp chúng ta đang là trò cười trong mắt mọi người.
Bây giờ chúng ta không thể tiếp tục mất mặt nữa, con hiểu không?”
“Con...”
“Cậu ta là ai?”
“Xin lỗi cha, chờ đến khi thời cơ chín mùi thì con sẽ dẫn anh ấy về gặp cha.”
Cha Diệp cũng không hỏi tới cùng: “Con không dám trả lời chứng tỏ thân phận của đối phương rất đặc biệt.
Vậy thì chia tay đi!”
“Cha, con không làm chuyện gì ảnh hưởng đến mặt mũi nhà họ Diệp.”
Diệp Lâm Hạ đã hứa với Dư Hướng Cảnh là sẽ ở bên anh mãi mãi, cô đã hứa thì sẽ không nuốt lời.
“Lâm Hạ, từ nhỏ đến lớn con đã là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Cha mong lần này con cũng có thể nghe lời cha.”
“Nếu không muốn nói thì cứ quỳ ở đấy! Lúc nào con muốn nói thì đứng dậy.” Cha Diệp thất vọng bỏ đi.
Tính cách của Diệp Lâm Hạ từ trước đến nay đều cố chấp, nếu đã nhận định thì sẽ không dễ dàng sửa đổi.
Cô quỳ từ sáng đến đêm, rồi từ đêm đến sáng, vẫn không chịu nói một chữ.
“Lâm Hạ, cha không quan tâm đến gia cảnh, chuyện của chị con chỉ là tình huống đặc thù mà thôi.
Nếu như bạn trai con không tìm đến thì con còn định giấu đến bao giờ?”
Bạn trai?
Diệp Lâm Hạ nhíu mày, người bạn trai trong miệng cha cô chắc chắn không phải là Dư Hướng Cảnh, nếu không thì sắc mặt của cha cô sẽ không thể nào bình tĩnh đến như vậy.
“Con bé này đúng thật là...!Mau đi gặp bạn trai con đi.”
Diệp Lâm Hạ ôm mối nghi hoặc đi ra ngoài, khi nhìn thấy Lạc Thanh thì cô thở phào một hơi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tớ phải tới tìm cậu tính sổ chứ sao nữa!” Lạc Thanh tức giận nói: “Rõ ràng cậu bảo là thầm mến cơ mà? Thế mà chớp mắt một cái đã thông đồng với người đàn ông khác sau lưng tớ rồi, cậu dám bỏ rơi tớ!”
Diệp Lâm Hạ cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có người nào mới dám nói: “Cậu...!Cậu biết?”
“Đương nhiên! Không ngờ tới phải không!” Lạc Thanh nhìn thấy Diệp Lâm Hạ không đứng vững thì đau lòng đỡ cô ngồi xuống, cũng nói nhỏ hơn.
“Cậu được đấy nhé, không làm thì thôi, làm là khiến người khác phải kinh ngạc.
Cùng Dư Hướng Cảnh lăn lộn trong khách sạn mấy ngày như thế, cũng kịch liệt đấy!”