Cha Diệp nhìn thấy Diệp Thời ấm ức như thế thì làm sao có thể quan tâm đến những chuyện khác.
Ông nhanh chóng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Con gái ngoan, nói cho cha biết, cậu ta bắt nạt con thế nào?’
“Con...!Chẳng phải con muốn mua một cái túi thôi sao? Thế mà anh ấy vì chuyện nhỏ đó mà hung dữ với con.” Diệp Thời nói đến đây thì nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Phương Đình khi đó, càng khóc to hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc, cha thay con dạy dỗ cậu ta một trận, để xem cậu ta có còn dám bắt nạt con gái bảo bối của cha không.” Cha Diệp đau lòng lau nước mắt cho con gái, càng thêm bất mãn với Phương Đình hơn.
“Đừng...!Đừng, cha đừng làm tổn thương A Đình.”
“Đến giờ mà con vẫn còn che chở cho cậu ta à? Cha không nỡ hung dữ với con, thế mà cậu ta dám!”
“Đừng mà, A Đình...!anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Chị, mua túi cũng là mua bằng tiền của chị, anh ta không có tư cách hung dữ với chị.” Diệp Lâm Hạ đại khái cũng đoán được nguyên nhân tại sao Phương Đình lại nổi nóng, những chiếc túi mà Diệp Thời mua rẻ nhất cũng là một trăm ngàn tệ, tất nhiên anh ta không nỡ tiêu.
“Tiểu Thời, em gái con nói đúng, đến một cái túi mà cậu ta cũng không thể mua cho con, đúng là đồ vô dụng.”
“Nhưng...!Nhưng A Đình cũng chỉ là vì nghĩ cho tương lai của chúng con thôi.
Anh ấy vất vả làm việc như vậy là để mang lại cuộc sống tốt hơn cho con.”
“Chị đừng tin mấy lời nói dối vớ vẩn như thế.
Trước kia quen biết anh ta thì chị đã là đại tiểu thư nhà họ Diệp, muốn gì được nấy rồi.
Còn anh ta thì sao, chẳng lẽ trước khi quen biết chị thì anh ta không cần phải vất vả kiếm tiền?” Lạc Thanh đứng bên cạnh Diệp Lâm Hạ, không nhịn được lên tiếng.
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy sắc mặt Diệp Thời tái nhợt, cô không muốn Lạc Thanh bị kéo vào chuyện này, liền vội vàng kéo ống tay áo anh ta: “Lạc Thanh, đừng nói nữa.”
“Những điều tớ nói đều là sự thật, nói cái gì mà vì chị ấy chứ? Thực ra anh ta làm tất cả mọi việc là vì bản thân anh ta mà thôi.” Lạc Thanh nhỏ giọng nói.
Cha Diệp không khỏi xem trọng Lạc Thanh hơn một chút, nếu như Phương Đình cũng có giác ngộ này thì ông đã không phản đối con gái mình: “Tiểu Lạc nói không sai, cha đã nói với con từ lâu, người đó không đáng tin cậy.”
Diệp Thời vừa khóc vừa nói: “Cha, con biết cha chán ghét A Đình, coi trọng Dư Hướng Cảnh.
Trong lòng cha, Dư Hướng Cảnh mới là người con rể khiến cha hài lòng nhất, cho dù A Đình có tốt thế nào thì cha cũng không nhìn thấy.
Con không cho phép mọi người chửi bới A Đình!”
Lạc Thanh còn muốn lên tiếng, lại bị Diệp Lâm Hạ giữ lại.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cô, anh ta lập tức im lặng.
“Tiểu Thời, cha làm mọi chuyện đều vì muốn tốt cho con.
Trái tim của Hướng Cảnh lúc nào cũng hướng về con, con gả cho Hướng Cảnh là trở thành bà Dư, trở thành bà chủ của Thượng Dương.”
“Nhưng con không muốn! Cha, người con yêu là A Đình.”
“Chia tay, lập tức chia tay! Hướng Cảnh vẫn luôn một mực chờ con hồi tâm chuyển ý.”
Mặc dù Diệp Lâm Hạ biết Dư Hướng Cảnh sẽ ly hôn với Diệp Thời để kết hôn với cô, nhưng khi nghe cha Diệp nói như vậy, trái tim cô cũng không nhịn được mà nhói lên.
Mấy ngày ở Ngu Thành đã khiến cô sinh ra ảo giác, đó là Dư Hướng Cảnh thích cô, khiến cô cứ đắm chìm trong ảo giác hạnh phúc đó.
Lạc Thanh chú ý đến vẻ không thích hợp của Diệp Lâm Hạ thì vội vàng đưa cô rời đi, hai người bên trong đang tranh chấp nên cũng không chú ý đến bọn họ.
“Lâm Hạ, cậu không sao chứ?” Lạc Thanh đỡ cô ra ngoài, ngồi xuống tiểu đình bên cạnh hồ nước.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, không ai quấy rầy bọn họ cả.
“Tớ không sao.” Diệp Lâm Hạ lắc đầu, khẽ mỉm cười.
“Không muốn cười thì đừng cười, nhìn khó coi chết đi được.”
Diệp Lâm Hạ nhìn về phía Lạc Thanh, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng: “Tớ biết anh ấy không yêu tớ, anh ấy ở bên tớ như thế này thì tớ đã cảm thấy may mắn lắm rồi.”
“Nhưng tớ lại giống như trở nên tham lam, muốn anh ấy yêu tớ.
Lạc Thanh, tớ...!Tớ biết như thế là không đúng, nhưng tớ không kiềm chế được.”
...