“Khi cậu yêu một người thì sẽ là như thế! Cậu ghen ghét, cậu chiếm hữu, giống như tớ và anh ta vậy, lúc nào cũng muốn bản thân mình là người duy nhất ở bên anh ta.
Nhưng mà, Lâm Hạ, Dư Hướng Cảnh không yêu cậu, thế nên cậu không thể ép quá chặt.”
Lạc Thanh biết mình nên khuyên Diệp Lâm Hạ dừng lại đúng lúc để không bị tổn thương, nhưng anh ta cũng muốn cô có được thứ mà mình muốn, cho dù kết thúc không giống như ý, nhưng cũng đã từng cố gắng.
“Tớ...!Tớ sẽ cố gắng kiềm chế.” Diệp Lâm Hạ sợ Dư Hướng Cảnh chán ghét mình, giống như Phó Dư Xuyên chán ghét Lạc Thanh vậy, đến cuối cùng bản thân mình là người đau khổ và thương tích đầy mình, nhưng lại không có được một chút tình yêu nào.
Lạc Thanh nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh: “Lâm Hạ, cậu may mắn hơn tớ, anh ta nhìn thấy cậu rồi.”
“Lạc Thanh, không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.” Diệp Lâm Hạ biết cô có an ủi Lạc Thanh như thế nào cũng vô ích, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân mình cũng sẽ trở thành một Lạc Thanh thứ hai.
“Lâm Hạ, thực ra những gì trước kia cậu nói với tớ, tớ đều biết, tớ chỉ là không muốn thanh tỉnh, luôn luôn cảm thấy anh ta yêu tớ.”
“Thế nên, Lâm Hạ! Cậu đừng sinh ra quá nhiều sự chờ mong không cần thiết, như thế thì cậu sẽ không đau lòng.”
Những lời nói của Lạc Thanh khiến trái tim Diệp Lâm Hạ gợn sóng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Có phải là chỉ cần không hi vọng thì sẽ không đau khổ không?
...
Cha Diệp vừa dỗ dành vừa lừa gạt, hao tốn không ít tâm tư mới giữ Diệp Thời ở lại nhà họ Diệp được.Diệp Lâm Hạ vào nhà, nhìn thấy bầu không khí vẫn rất căng thẳng thì nhẹ nhàng khuyên giải: “Chị, chị đừng giận nữa, được không?”
“Lâm Hạ, em mau nói với cha để cha thả chị ra.
Nếu A Đình về nhà mà không thấy chị thì anh ấy chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
“Chị, cha làm thế là vì muốn tốt cho chị.
Chị là cô con gái duy nhất của cha, cha sẽ không làm hại chị đâu.”
“Lâm Hạ, em thay đổi rồi.
Trước kia cho dù chị có đưa ra quyết định như thế nào thì em cũng luôn đứng về phía chị.” Diệp Thời hất tay Diệp Lâm Hạ ra, biểu lộ sự thất vọng với cô.
“Chị, em chưa từng thay đổi, người thay đổi là chị mới đúng! Từ khi Phương Đình xuất hiện, chị đã thay đổi rồi.”
Diệp Lâm Hạ bình tĩnh nhìn Diệp Thời đang vô cùng tức giận, lại nắm lấy tay chị gái: “Chị, cả em và cha đều rất yêu chị, không muốn chị phải chịu bất cứ ấm ức nào.”
“Chị...!Chị không ấm ức.
A Đình nói rất có lý, một trăm ngàn đối với chị mà nói chẳng là gì, nhưng nếu như xét trong cuộc sống hiện tại của chị và A Đình thì đúng là một khoản tiền không nhỏ.”
“Chị, chị không nên như vậy, chị là tiểu thư nhà họ Diệp!” Diệp Lâm Hạ đau lòng ôm lấy Diệp Thời, cô không muốn Diệp Thời vì Phương Đình mà phải thỏa hiệp với cuộc sống hiện tại như vậy.
“Chị...!Chị biết em và cha lo lắng cho chị, nhưng mà Lâm Hạ, chị không muốn phải đối mặt với Dư Hướng Cảnh, chị chán ghét anh ta.”
“Nhưng mà Hướng...!Dư tiên sinh là người tốt, cũng không có...”
“Lâm Hạ, rốt cuộc Dư Hướng Cảnh đã bỏ bùa gì em mà em cứ luôn miệng nói đỡ cho anh ta như vậy?”
Diệp Thời tức giận đẩy Diệp Lâm Hạ ra, không muốn nghe thấy tên của Dư Hướng Cảnh nữa.
“Chị...”
“Chị, thực ra Dư tiên sinh không đáng giận như chị nghĩ đâu.”
“Diệp Lâm Hạ, nếu em còn tiếp tục nói đỡ cho anh ta thì chị sẽ không để ý tới em nữa.”
“Được được được, em không nói nữa.” Diệp Lâm Hạ vội vàng im miệng, lại một lần nữa ôm lấy Diệp Thời nịnh nọt.
“Thế còn tạm được.”
“Chị, công ty của Dư tiên sinh xảy ra chút chuyện, trong khoảng thời gian này chắc là không có thời gian mà quan tâm đến chuyện khác đâu.
Chị ở nhà mấy ngày đi! Như thế này cũng có thể để Phương Đình nhớ lâu một chút, lần sau xem anh ta còn dám hung dữ với chị nữa không.”
Diệp Thời cảm thấy lời Diệp Lâm Hạ nói cũng rất có lý, thế là quyết định ở lại nhà mấy ngày, nhân tiện dạy cho Phương Đình một bài học.
Chỉ là Diệp Thời không ngờ, đến buổi tối lại gặp phải Dư Hướng Cảnh mà mình vô cùng chán ghét.