Dư Hướng Cảnh đến đúng giờ ăn tối, cha Diệp cười híp mắt, bảo anh tới cùng ăn cơm luôn.
Ban đầu anh cố ý ngồi bên cạnh Diệp Thời, Diệp Thời lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Anh lập tức lúng túng mỉm cười với cha Diệp, sau đó hài lòng ngồi xuống bên cạnh Diệp Lâm Hạ.
Diệp Lâm Hạ nhìn thấy Dư Hướng Cảnh xuất hiện thì trái tim lập tức đập loạn nhịp, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn lên người anh.
Khi nhìn thấy mấy sợi tóc của anh hơi lộn xộn, hai mắt đỏ ngầu, cằm lún phún râu thì cảm thấy đau lòng vô cùng.
Lạc Thanh cũng chú ý đến ánh mắt và biểu cảm của Diệp Lâm Hạ, anh ta âm thầm nhéo tay cô một cái, đồng thời cũng đánh giá khá cao người đàn ông kia.
“Hướng Cảnh, nghe nói xướng may của Thượng Dương xảy ra chuyện, nếu con cần nhà họ Diệp hỗ trợ gì thì cứ nói.”
“Cảm ơn cha, con đã xử lý xong rồi.”
“Xử lý xong là tốt, xử lý xong là tốt.”
“Cha, không biết vị này là?” Dư Hướng Cảnh nhìn Lạc Thanh ngồi bên cạnh Diệp Lâm Hạ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận thì hoàn toàn có thể nghe ra được ít bối rối.
“Hướng Cảnh, để cha giới thiệu một chút, đây là Lạc Thanh, bạn trai của Lâm Hạ.”
“Ồ, hóa ra là bạn trai! Anh không biết Lâm Hạ đã có bạn trai rồi, anh còn định giới thiệu cho em nữa đấy.” Dư Hướng Cảnh cố tình gằn giọng hai chữ “bạn trai”, bí mật nắm lấy tay Diệp Lâm Hạ đang đặt trên đùi.
“Vâng...!Vâng!” Diệp Lâm Hạ kiên trì trả lời, đầu gần như vùi vào trong bát.
Lạc Thanh biết được mối quan hệ của hai người này, hoàn toàn bày ra dáng vẻ quần chúng ăn dưa, coi như không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này.
“Đúng là đáng tiếc.”
Dư Hướng Cảnh nắm lấy bàn tay Diệp Lâm Hạ, đặt nó lên dương vật đã nửa cứng nửa mềm của mình.
Diệp Lâm Hạ theo bản năng muốn rút tay ra.
Nhưng bàn tay to lớn của anh lại đè chặt tay cô lại, để cô không có cơ hội phản kháng.
Trên mặt Dư Hướng Cảnh vẫn duy trì hình tượng một chàng con rể tốt, nhưng động tác tay của anh thì càng lúc càng làm càn.
Anh đè lấy tay Diệp Lâm Hạ, nhẹ nhàng xoa nắn dương vật của mình qua một lớp vải.
Diệp Lâm Hạ cảm nhận được rõ ràng dương vật của anh dần dần cứng lên, còn tỏa ra hơi nóng xuyên qua lớp vải quần, truyền thẳng đến lòng bàn tay cô.
Diệp Lâm Hạ cảm thấy mình tội lỗi vô cùng, cô vô thức đảo mắt nhìn những người khác, chỉ sợ bọn họ phát hiện ra điều gì không thích hợp.
Toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đều tập trung vào thứ cứng rắn nóng hổi dưới lòng bàn tay mình, không còn quan tâm được gì khác.
Đúng lúc này, cha Diệp bỗng nhiên nói chuyện với cô.
“Lâm Hạ, còn không mau cảm ơn anh rể đã chăm sóc con mấy ngày qua.”
Diệp Lâm Hạ giật mình, theo bản năng run rẩy một cái, lực đạo trên tay cũng tăng lên.
Dư Hướng Cảnh bị đau hít sâu một hơi.
“Hướng Cảnh, sao thế?”
“Không...!Không sao ạ, con không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.”
Cha Diệp ân cần hỏi han: “Không sao thật chứ?”
“Hừ, ăn cơm mà cũng có thể cắn vào lưỡi, đúng là vô dụng.” Diệp Thời ghét bỏ nhìn Dư Hướng Cảnh một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, giống như đã nhìn phải thứ gì bẩn thỉu vô cùng.
“Tiểu Thời, chú ý ngôn từ.”
“Có gì phải chú ý chứ? Chẳng lẽ Dư Hướng Cảnh còn không biết con là người như thế nào?” Diệp Thời tức giận đập bàn một cái.
Cha Diệp vội vàng mỉm cười lấy lòng: “Tiểu Thời được cha chiều chuộng từ nhỏ thành quen, Hướng Cảnh, con đừng trách con bé.”
“Không sao đâu ạ, con không để ý đâu.” Dư Hướng Cảnh đè nén nỗi tức giận trong lòng, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu.
Anh cần gì phải để ý đến những kẻ râu ria chứ?
“Hướng Cảnh, xin lỗi! Là cha không biết cách dạy con gái!”
Diệp Thời đau lòng khi thấy cha mình phải cúi đầu, chán ghét sự giả vờ giả vịt của Dư Hướng Cảnh: “Cha, con không sai.
Cha không phải xin lỗi.”
“Chị, đừng nói nữa.” Diệp Lâm Hạ nhìn thấy đáy mắt Dư Hướng Cảnh lộ ra vẻ bi thương thì trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Cô vươn tay nắm chặt lấy tay Dư Hướng Cảnh, mười ngón tay đan xen, âm thầm an ủi anh.