Diệp Thời nhìn thấy hai người thân nhất của mình đều đứng về phía Dư Hướng Cảnh đáng ghét thì cảm thấy ấm ức không sao chịu nổi, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
“Con không làm gì sai!”
“Tiểu Thời, Hướng Cảnh là chồng con.” Cha Diệp nhìn dáng vẻ này của con gái thì cũng cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nếu như không phải nhờ có Thương Dương rót vốn thì nhà họ Diệp đã phá sản từ lâu rồi.
Cha Diệp rất hiếm khi nói chuyện với Diệp Thời bằng giọng điệu gay gắt thế này, Diệp Thời càng cảm thấy ấm ức hơn: “Cha, cha hung dữ với con.”
Dứt lời, Diệp Thời ấm ức chạy về phòng.
Diệp Lâm Hạ đứng lên muốn đi an ủi Diệp Thời, nhưng cổ tay lại bị Dư Hướng Cảnh giữ chặt lại.
Dư Hướng Cảnh không muốn Diệp Lâm Hạ quan tâm đến Diệp Thời.
Diệp Lâm Hạ là của anh, chỉ quan tâm đến anh thôi, không ai có thể cướp cô đi được.
Cho dù là nhà họ Diệp, hay là người bạn trai đột nhiên xuất hiện kia của cô.
“Hướng Cảnh, xin lỗi con! Tiểu Thời tính tình từ nhỏ đã vậy, cha thay mặt con bé xin lỗi con.” Cha Diệp xấu hổ cười gượng, nhìn thấy Dư Hướng Cảnh không tức giận thì mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Cha đừng nói như vậy, con cũng biết Tiểu Thời chán ghét con mà còn cố tình ở lại ăn cơm.”
Lúc mới đầu, Diệp Lâm Hạ còn muốn thoát khỏi tay Dư Hướng Cảnh để đi an ủi Diệp Thời, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sa sút của anh thì cuối cùng cô vẫn lựa chọn lưu lại.
Cô không muốn Dư Hướng Cảnh buồn lòng, cô muốn ở bên cạnh anh.
“Xin lỗi con, là cha dạy dỗ con gái không tốt, sau này cha chắc chắn sẽ giáo huấn con bé.”
“Cha, phiền cha đi xem Tiểu Thời một chút, con hơi lo lắng.” Dư Hướng Cảnh lười nhác nhìn cha Diệp, muốn tìm một lý do để ông rời khỏi đây.
“Đứa nhỏ này lúc nào cũng tùy hứng như vậy, cứ để nó một mình bình tĩnh lại.”
“Cha vẫn nên đi xem một chút thì hơn, con lo lắng.”
Dư Hướng Cảnh rút đi vẻ vô hại ngụy trang hàng ngày, ánh mắt mang theo tính bức bách.
Cha Diệp lập tức dựng tóc gáy, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Ừ ừ ừ, cha đi xem Tiểu Thời một chút.
Lâm Hạ, con ở lại ăn cơm với anh rể.”
Trong không gian lớn chỉ còn lại ba người, cha Diệp vừa đi khuất thì Lạc Thanh ở bên cạnh cũng thức thời lên tiếng: “Đột nhiên buồn ngủ quá nhỉ, tớ đi đây, không làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Lạc Thanh cũng không phải kẻ mù, ánh mắt Dư Hướng Cảnh nhìn anh ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy, phải nhanh chóng chạy khỏi đây thôi.
“Hướng Cảnh, anh...!anh vẫn ổn chứ!” Diệp Lâm Hạ lo lắng, ôm anh vào lòng an ủi.
Sự thức thời của Lạc Thanh khiến tâm trạng của Dư Hướng Cảnh tốt hơn một chút, Diệp Lâm Hạ lại chủ động nhào vào lòng anh thế này càng làm tâm trạng anh tốt hơn.
“Anh không sao.” Dư Hướng Cảnh giữ gáy Diệp Lâm Hạ lại, tựa trán mình lên trán cô.
“Hướng Cảnh, chị gái em vô tâm, anh đừng để trong lòng.”
“Em đang lo lắng cho anh, hay là lo lắng cho chị gái em?” Dư Hướng Cảnh khẽ hôn lên khóe miệng Diệp Lâm Hạ một cái, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô.
Chóp mũi tràn đầy hơi thở của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ cảm thấy trái tim mình ngứa ngáy, khóe miệng cũng không tự chủ được mà khẽ mỉm cười: “Cả hai, nhưng em lo cho anh nhiều hơn, em không muốn anh buồn.”
Trong lòng Diệp Lâm Hạ rõ ràng, cho dù Diệp Thời có làm gì đi nữa thì Dư Hướng Cảnh cũng sẽ không tức giận, càng sẽ không làm tổn thương Diệp Thời.
“Lâm Hạ, em nói cho anh biết, chuyện bạn trai là thế nào.”
“Anh nói Lạc Thanh à? Lúc chúng ta xuống máy bay thì cha phát hiện ra dấu vết sau gáy em.
Cha biết em có bạn trai nên mới hỏi thân phận người ấy, em không thể nói cho cha biết người đó là anh được.
Vừa lúc Lạc Thanh tới tìm em, cha tưởng cậu ấy là bạn trai em, thế nên em dứt khoát đâm lao phải theo lao.”
Diệp Lâm Hạ kéo dài khoảng cách giữa hai người, cẩn thận quan sát biểu cảm của Dư Hướng Cảnh, lo lắng chờ đợi anh trả lời.
Cô sợ mình giải thích không đến nơi đến chốn, lại vội vàng bổ sung: “Em và Lạc Thanh không có gì, cậu ấy...!cậu ấy không thích phụ nữ, thích đàn ông.”
Dư Hướng Cảnh vỗ vỗ chân mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Lâm Hạ: “Lại đây.”