Trong khuôn viên nhà họ Cố, những nhành hoa hồng vàng lả lướt theo những đợt gió.
Trên cao ánh trăng thanh rọi xuống mặt hồ sen phản chiếu vào mắt cô, giống hệt như những màn pháo hoa rực nở.
Hai người tay trong tay sát cánh bên nhau bầu bạn,cùng nhau mà tản bộ trong chính ngôi nhà của mình.
Hai người nhìn nhau mà dành cho nhau những cái nhìn dịu dàng ấm áp nhất.
Anh vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cô, hành động làm ấm áp luôn cả căn nhà,ấm áp cả đất trời xung quanh.
Cả hai đều mỉm cười đầy hạnh phúc.
" Hôm nay em đẹp thật đấy,bà xã.
"
" Uhm…anh buông em ra…anh đàng hoàng chút,đang ở ngoài đấy…uhm…"
" Em không thích?"
" Anh!!!Yên phận chút, chúng ta đang bên ngoài đấy.
"
" Bên ngoài? Vậy tối nay ở trong phòng,chúng ta…"
" Anh…"
" Em không phản đối?"
…
" Bà xã…anh yêu em… rất yêu em…"
" Em cũng vậy…Anh…em yêu anh Khải Liêm…"
Hai người lại ôm lấy nhau thắm thiết không buông thì Cố Khải Liêm chợt nhớ ra một chuyện gì đó.
" Bà xã…em có thấy toàn nhà cao phía xa xa bên kia không?"
" Dạ?" Lâm Bội Sam gương mặt nhìn theo tầm tay của anh rồi gật đầu.
“Không phải đó là công ty con của Cố gia sao ạ?”
" Em biết nó?" Anh có chút bất ngờ.
" Lúc trước, em cũng chỉ Tuyết Nhi đi mua sắm đã nghe chị ấy nói qua đây là công ty gần nhà mình nhất…nhưng sao anh lại hỏi vậy ạ?"
" Được! Vậy khi nào anh gọi em nhìn thì em hãy nhìn qua nó nhé.
" Cố Khải Liêm cười ẩn ý,tay anh phải giơ lên chiếc đồng hồ điện tử nạm kim cương đắt tiền của mình.
Tay kia Cố Khải Liêm chạm nhẹ vào nó.
Cố Khải Liêm vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
" Bà xã… em nhìn nhé! 3…2…1!!!"
Cô nghe lời mà về phía toàn nhà kia,trên đó xuất hiện dòng chữ sáng màu đỏ.
" Lâm Bội Sam - Anh yêu em!Đồng ý kết hôn với anh nhé!"
Theo sau đó là những màn pháo hoa rộn ràng rầm rộ trên bầu trời đêm đầy sao.
Lâm Bội Sam cô bất giác mà ngẩn người,cô nhìn chằm chằm không rời mắt.
Bảo bảo - Cố Khải Thiên ôm bó hoa hồng đỏ to lớn chạy đến đứng trước mặt họ, khuôn mặt nhỏ nhắn,đẹp trai,anh tuấn như bông hồng kia.
Trên gương mặt là nụ cười trong sáng đầy hạnh phúc.
Ánh mắt cả hai yêu chiều mà nhìn cậu chủ nhỏ kia,Cố Khải Liêm anh bế Bảo bảo trên tay,Lâm Bội Sam cô bên cạnh toát ra tình mẹ bao la,hiền từ, đứng bên cạnh nhìn hai người quan trọng trong đời mà cười hạnh phúc.
" Em là người con gái quan trọng nhất trong đời anh…Trước kia là do anh tự cao tự đại,không sớm thừa nhận mình đã bị em thu hút…anh bác bỏ mọi thứ chỉ xem đó là cảm giác mới lạ để rồi cũng thoáng qua…nhưng càng bên em anh mới hiểu rõ cảm giác ấy đã hành hạ anh, khiến anh phải thừa nhận mình đã yêu em mất rồi… Tiểu Sam…đồng ý lấy anh nhé…"
" Chúng ta đã là vợ chồng rồi…" Lâm Bội Sam cô nén sự xúc động đang dâng trào kia… mà…
" Đó chỉ là một tờ giấy trắng mực đen…Anh Cố Khải Liêm muốn tổ chức một lễ cưới thật hoành tráng dành riêng cho phu nhân nhà họ Cố… một hôn lễ thật sự.
Đồng ý kết hôn với anh nhé!"
Cố Khải Liêm đặt Bảo bảo xuống.
Anh quỳ một chân xuống,rút ra từ túi quần chiếc hộp nhung đỏ… mở ra…Là chiếc nhẫn kim cương sáng chói giữa màn đêm kia,chiếc nhẫn hình trái tim được mài dũa vô cùng tỉ mỉ.
Bội Sam bây giờ đã không còn kìm được nước mắt nữa,hai hàng nước mắt chảy xuống …vui mừng vì quá hạnh phúc.
" Em đồng ý!"
Lâm Bội Sam cô gật đầu lia lịa,Cố Khải Liêm đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô.
Cô cũng nhanh chóng mà nhào vào lòng Cố Khải Liêm.
Tiếng vỗ tay của vui vẻ chúc mừng của đứa con trai nhỏ Khải Thiên mới hai tuổi của mình.
Cả hai gương mặt đều tràn đầy sự yêu thương cưng chiều đứa con trai nhỏ này của mình.
Ánh trăng sáng trên cao…gia đình ba người sáng bên dưới…thật hài hòa….