Người đàn ông trong xe sau khi nghe cô trình bày thì nhướng mày nhìn cô như sinh vật lạ.
Đám người áo đen cũng vừa lúc đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy An Ninh một tên trong số đó đã hét lên:"Cô ta kia rồi, mau bắt lấy cô ta!"
An Ninh cảm thấy không xong rồi, cô nhắm mắt vòng qua cửa xe bên kia kéo cửa trèo lên, sau khi đóng sập cửa lại cô chắp hai tay ánh mắt cầu xin:"Xin anh, hãy cứu tôi."
Người đàn ông đó ra lệnh khóa cửa rồi nhìn cô cất giọng nhàn nhạt:"Tại sao tôi phải cứu cô?" Sau đó anh ta quét anh mắt lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá:"Cứu cô tôi được gì? Tôi và cô không có quen biết."
An Ninh nhìn anh ta, ánh mắt sụp đổ, đám côn đồ đã đuổi tới ghõ cửa xe ầm ầm mà xe vẫn không nhúc nhích.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy cô sẽ bị bọn chúng bắt lại mất, cô nhất định không để bọn chúng bắt trở về.
An Ninh nhắm mắt, cô nói một mạch:"Tôi là thiếu phu nhân Chung gia, cứu tôi Chung gia nhất định sẽ cho anh rất nhiều tiền." Cô có thể nhìn ra anh ta là người làm ăn, thứ anh ta muốn nhất chính là tiền, cho nên nếu hắn cứu cô cô sẽ nhờ lão phu nhân giúp cô một chút.
"Ồ..." Người đó ồ lên một tiếng nhìn cô như vẻ mới khám phá ra một bí mất thú vị vậy:"Cô là thiếu phu nhân Chung gia? Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô?" Anh ta hỏi lại.
Phải rồi, dựa vào đâu?
Cô không có gì để chứng minh thân phận cả, ngay cả Chung Giai Hạo còn không coi cô là vợ mình, dựa vào đâu cô nói mình là thiếu phu nhân Chung gia? Dựa vào đâu mà một người lạ như anh ta phải tin cô?
"Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?" Cô dè dặt hỏi.
Bên ngoài mấy tên côn đồ bắt đầu dùng gậy đập vào kính xe, chúng liên tục chửi bới làm cô càng thêm hoảng sợ.
Chỉ cần có điện thoại cô có thể tự chứng minh thân phận của mình.
Anh ta vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, nhưng cũng rút điện thoại đưa cho cô:"Tôi cho cô 2 phút, nếu cô không chứng minh được cô là thiếu phu nhân Chung gia, vậy thì cút khỏi xe tôi ngay lập tức." Mấy chữ cuối anh ta gằn lên rõ ràng từng chữ.
An Ninh gật đầu, bấm một dãy số, từng tiếng tút tút chờ đợi vang lên làm cô càng thêm hồi hộp.
"Xin chào, đây là Tây Uyển thuộc Chung gia, xin hỏi ai đó?" Tiếng của Thím Lưu vang lên trong ống nghe làm cô thêm mừng rỡ, thật may không phải là Diệp Vân hay người khác.
"Thím Lưu, là con."
"Thiếu phu nhân, khuya rồi sao con chưa ngủ vậy? Điện thoại của con đâu rồi, mới đổi điện thoại sao?" Thím Lưu nhìn dãy số trên màn hình nghi hoặc hỏi:"Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Khuya như vậy rồi mà, giờ này lẽ ra cô phải ngủ từ lâu mới đúng.
Sao có thể còn thức gọi điện vào số máy bàn như vậy?
An Ninh vội nói:"Không có, không có...!thím Lưu điện thoại con bị rơi hỏng rồi, con báo thím ngày mai con về.
Thím ngủ sớm đi, con phải trả điện thoại cho người ta rồi."
Nói xong cô vội vàng cúp máy trả lại điện thoại, Lục Khả Văn ngồi nghe cuộc hội thoại vừa rồi, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Anh cầm lấy điện thoại rồi lạnh lùng nhả ra hai chữ:"Lái xe."
Từ Vĩnh nhận lệnh nhấn ga, chiếc xe phóng vù đi bỏ lại lũ côn đồ đang hung hăng chửi bới ở lại với khói và bụi xe.
An Ninh thở ra một hơi, định bụng quay sang cảm ơn một tiếng thì thấy Lục Khả Văn đang chăm chú nhìn laptop ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím liếc cũng không thèm liếc cô:" Không cần cảm ơn tôi đâu, coi như cô nợ tôi một ân tình, nhớ trả cho tôi là được."
"Được, vậy tôi nợ anh một ân tình." Cô đáp:"Anh có thể cho tôi biết tên anh không?"
Lục Khả Văn ngẩng đầu lên, anh mắt thâm thúy nhìn cô thật lâu:"Tôi tên Lục Khả Văn." Nói rồi anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô:"Đây là danh thiếp của tôi."
An Ninh đưa tay nhận lấy:"À...!vậy anh Lục, cảm ơn anh hôm nay ra tay giúp tôi.
Cảm ơn anh."
Lục Khả Văn gật đầu, tay vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, An Ninh nhàm chán nhìn ra bên ngoài cửa xe, do chạy mệt nên gục đầu ngủ mất lúc nào không hay.
Lục Khả Văn ngừng tay, liếc nhìn cô nhếch mép cười đầy ẩn ý, không ngờ hôm nay anh ta lại gặp được vợ của Chung Giai Hạo.
Nhắc tới ba chữ Chung Giai Hạo mắt Lục Khả Văn bỗng trở nên lạnh lẽo, Chung Giai Hạo trò chơi này mới chỉ là bắt đầu mà thôi..