Diệp Vân đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây xem tin tức thấy An Ninh bước vào, Diệp Vân nhìn thấy An Ninh thì cười khẩy, trước đó cô ta vốn không xem tin tức, thứ cô ta xem là camera giám sát Chung gia, Diệp Vân biết An Ninh nhất định sẽ về đây nên đã ôm cây đợi thỏ ở Tây Uyển suốt mấy ngày nay.
An Ninh cũng coi cô ta như không khí, cô đi lên lầu chuẩn bị hết những thứ cần thiết cho vào vali, cô đưa tay vào túi xách lấy đơn li hôn đã viết sẵn ra đặt trên bàn.
An Ninh nhìn quanh, đây là nơi cô sống suốt hơn hai năm qua, giờ này phải ra đi có chút không nỡ.
Bà nội Chung và thím Lưu đối xử với cô tốt như vậy, thật lòng cô không muốn nói câu từ biệt với họ.
An Ninh lấy điện thoại ra, gửi cho Chung Giai Hạo một dòng tin nhắn sau đó cô lấy vali xếp đồ đạc của mình gọn gàng vào đó.
An Ninh thở dài, cô kéo vali xuống lầu, đến lúc kết thúc tất cả rồi, bao oan khuất khổ đau cô phải chịu rốt cuộc cũng nên kết thúc rồi.
Bên kia, Chung Giai Hạo nhận được tin nhắn của cô, mày kiếm nhíu chặt xung quanh anh tản ra luồng khí lạnh rợn người.
Đây rõ ràng là điều anh muốn tại sao trái tim anh lại khó chịu thế này.
Cái cảm giác mất mát, bức bối khó chịu, cô kí đơn ly hôn rồi, từ nay anh và Diệp Vân không phải lén lút nữa anh phải vui mới phải, ấy vậy mà...
Lâm Hải nhìn thấy biểu cảm của boss nhà mình thay đổi thì thầm than không ổn.
Diệp Vân thấy An Ninh đi xuống còn mang theo vali hành lí lớn thì mở cời trong bụng nhưng vẫn vờ ra vẻ ngạc nhiên:"An Ninh, sao vừa về đã mang theo nhiều hành lí như vậy? Cô đi du lịch sao?"
An Ninh dừng bước, cô quay lại nhìn Diệp Vân cười như không cười:"Không phải, tôi muốn rời khỏi đây.
Diệp Vân tôi có chuyện muốn nói với cô, tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong cô kéo vali đi ra ngoài, cất vào xe.
Cô lấy máy ghi âm đã chuẩn bị trước đó ra, sau đó bật lên rồi bỏ vào túi áo khoác, sau khi chuẩn bị xong cô hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại biệt thự Tây Uyển.
Khi cô bước vào Diệp Vân cũng vừa buông điện thoại xuống, trong nhà hiện tại chỉ có hai người họ, sau khi liếc mắt thấy bóng dáng một người đàn ông áo đen xuất hiện bên kia đường Diệp Vân mới cùng An Ninh lên phòng nói chuyện.
Phòng ngủ chính của Tây Uyển cách âm rất tốt, An Ninh bước vào căn phòng này trong lòng ùa về bao kỉ niệm.
Đây là căn phòng tân hôn của cô và Chung Giai Hạo, nhưng hầu hết khoảng thời gian hai năm qua nó không khác gì phòng riêng của cô.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô bước vào căn phòng này, mọi thứ vẫn còn đây nhưng lòng người nay đã khác.
Diệp Vân đi đến giữa phòng thì xoay người lại ngồi lên sofa nhìn cô:"An Ninh, cô muốn cùng tôi nói chuyện gì?"
An Ninh cũng bước đến, cô ngồi xuống ghế đối diện nhìn Diệp Vân không chớp mắt:"Nói về tất cả những gì cô đã làm với tôi.
Diệp Vân, rốt cuộc là tôi có lỗi gì với cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tình bạn hơn mười năm rốt cuộc với cô tôi là gì?"
Diệp Vân cười khẩy, cuối cùng thì cô ta cũng bỏ lớp mặt nạ ngây thơ vô hại xuống, thay vào đó là ánh mắt ánh lên vẻ độc ác:"Tình bạn sao? Ha ha, kể từ khi biết cô sắp kết hôn với Giai Hạo tôi và cô đã không còn là bạn nữa rồi.
An Ninh, dựa vào cái gì mà cô có một gia đình trọn vẹn, vì cái gì mà cô được gả vào Chung gia? Tôi yêu Giai Hạo kém gì cô đâu chứ? Dựa vào cái gì mà cô là Chung thiếu phu nhân còn tôi chỉ là người tình trong bóng tối? Cô nói đi, vì cái gì?" Diệp Vân hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt long lên sòng sọc như con thú dữ:"An Ninh, là cô cướp đi tất cả của tôi."
An Ninh nghe vậy thì chỉ cười nhẹ, đến bây giờ cô không còn gì u mê lún sâu vào tình yêu này nữa:"Diệp Vân, cô nói tôi cướp đi tất cả của cô sao?" An Ninh cảm thấy nực cười:"Tôi có gia đình trọn vẹn là phúc phận của tôi, tôi cướp gì của cô.
Tôi và Chung Giai Hạo là liên hôn do gia đình sắp đặt, bà nội nói bà chỉ chấp nhận tôi là cháu dâu.
Tôi là vợ danh chính ngôn thuận của Chung Giai Hạo, cô nói tôi cướp mất của cô, sao cô không nhìn lại bản thân mình? Là cô phá hoại gia đình tôi, hại chết con tôi, hại An gia chúng tôi thế thảm, vậy cô còn quay ra trách tôi.
Diệp Vân, cô thật độc ác."
Diệp Vân nghiến răng, An Ninh cô muốn biết phải không, vậy thì tôi cho cô biết, trước khi chết cô cũng nên biết tất cả chứ ha ha ha...
Diệp Vân nghiêng đầu, dựa lưng vào thành ghế, cô ta cười nụ cười nham hiểm:"Phải tôi độc ác thì sao? An Ninh có trách thì trách cô ngu ngốc, cô biết tại sao cô lại mất cái ngàn vàng vào ngày sinh nhật của tôi không? Haha, là tôi cho cho cô rượu có thuốc mê, cũng là tôi cho người ném cô vào căn phòng đó.
Cô không ngờ đúng không?"
An Ninh nghe thấy những lời này thì cả người cứng đờ, trái tim như bị đâm một nhát, bị bạn thân phản bội quả thật là khó chịu.
Ngày đó thậm chí cô còn chưa được gả về Chung gia, vậy là Diệp Vân đã tính kế cô từ khi ấy.
An Ninh cô gắng trấn tĩnh bản thân, cô không thể xúc động, cô cần phải bình tĩnh.
An Ninh xốc lại tinh thần, cô vẫn cười một cách bình thản:"Vậy còn việc cô sảy thai ngày đó, cũng là cô đã lên kế hoạch sao?"
Chắc chắn là như vậy, chắc chắn là cô ta.
Diệp Vân cười phá lên điên cuồng:"Ha...!An Ninh, bây giờ cô mới biết sao? Cô quả là ngu ngốc mà."
Phải, là cô ngu ngốc không nhận ra, là cô ngây thơ tin nhầm người để rồi phải trả giá bằng máu và nước mắt..