Ngày hôm đó gió rất nhiều. Gió như thổi tan tất cả. Mặt đất. Cát. Cây cỏ… Và cả cô. Không muốn bị nhúng chàm? Không muốn nhuốm màu bùn dẫu ngày ngày tắm mình trong đó. Vậy thì… đừng sống. Đúng chứ. Ngày đó cô hai mươi. Đấy phải là ngày đẹp nhất của con gái đúng chứ? Tại sao với cô lại thành ra như thế? Đứng lặng nhìn ánh hoàng hôn dần tắt. Có lẽ lòng cô cũng dần tắt như vậy chăng? Thân ảnh mong manh đứng giữa sườn núi mặc gió gào thét. Lòng muốn gió mạnh chút. Đủ mạnh để thổi cô đi cùng. Gió thật tốt. Thật tự do. Đúng không?
Thân ảnh bé nhỏ như chìm trong tắm vải trắng ngần. Cô như thể lọt thỏm trong chính bộ y phục của mình. Không trang điểm. Không bới tóc. Không cười. Chỉ đúng đó. Thẩn thờ. Vô hồn ôm lấy căn đàn của mình. Cô có đẹp không? Không. Đúng chứ. Họ sẽ không cần cô đúng chứ? Có sẽ thoát đúng chứ? Nhưng cô thoát thì sao? Mẹ cô sẽ thoát ư? Không muốn nhưng phải làm. Phận con gái vốn dã rẽ rúng. Phận con gái như cô càng rẽ rúng. Đúng chứ? Dành lại sự thiêng liêng cho người mình yêu. Dành sự trong trắng về nhà chồng. Một ước mơ bình thường và cao đẹp với bất cứ cô gái nào. Nhưng thật buồn cười với đứa con của một kỹ nữ đúng không? Cha là ai? Ngay câu hỏi ấy chính mẹ cô còn không trả lời được nữa cơ mà. Không ai lựa chọn được cha mẹ ình. Đúng không? Hận bà không? Không. Ghét bà không? Không. Vì sao? Chẳng phải đó là mẹ sao? Bà cần sống chứ. Bà cần tôi sống cùng bà nữa mà. Sao lại giận một ngươi hi sinh cả mạng sống sinh ra ta? Sao lại ghét cái người đã bán rẻ bản thân để nuôi dưỡng ta. Có trách… thì trách ông trời bất công đúng không? Cô hằng mong. Mong ông trời bỗng nhàm chán. Nhàm chán đến nỗi thương xót. Thương xót cho cô và mẹ mình. Cho cô không phải như mẹ. An an bình bình sống như một cô gái bình thường. Nhưng không, đúng chứ. Ông không nhàm chán đến mức đó. Ông chỉ làm việc thú vị hơn theo cách của ông đúng chứ? Mọi nỗ lực của mẹ con tôi điều bị ông xem là đồ chơi đúng chứ. Ông vui vẻ ngồi trên đài cao hất hết tất cả hy vọng của mẹ con chúng tôi vào đất chứ gì? Hàng lệ chảy vào trong tim. Hôm nay. Ngày cô tròn hai mươi. Lần đầu đi tiếp khách. Gió không ngửng gào thét.
Những căn liều tạm bợ. Dân du mục? Thật buồn cười. Vậy là lân đầu tiên sẽ là với người mà có lẽ cô còn chẳng biết nỗi đó là ai? Từ đâu đến? Đi khi nào? Thật… rẻ rúng. Tự cười giểu mình. Lê chân theo đoàn kỹ nữ bước vào liều chính. Một đoàn đàn ông cục mịch vũ phu. Mặt mày bặm trợn. Sát khí hằng sâu trông đôi mắt. Thoáng hốt hoảng. Nhưng lại phải bình tâm. Ai cũng phải cười. Ai cũng phải ngọt ngào xà vào lòng một người đàn ông. Dịu dàng nũng nịu. Còn cô? Cô cũng phải vậy ư? Xà vào lòng một ai đó không quen. Rồi sau đó… sau đó… lại tự cười. Định bước theo dòng người thì bị ngăn lại. Một gã có vẻ lém lĩnh. Hắn nhìn cô. Đánh giá từ trên xuông bằng cặp mắt khiếm nhã. Vừa nhìn vừa xoa cằm như đắng đo suy nghĩ. Hạ lưu. Tay siết chặc cây đàn. Tiếng gỗ vỡ vụn trong kẽ tay cũng như tiếng con tim vụn vỡ. Hắn nhìn. Ánh nhìn làm cô cảm thấy mất mát. Mặt cuối gầm lắng nghe bi thương dấy lên từ tận đấy tim. Hắn cười. Bật cười. Vỗ tay một cái thật to. Sảng khoái cười.
- Tốt. Chọn cô ta.
Đám đông bắt đầu hùa theo.
- Cô ta? Chắc chứ?
- Chắc! Ít nhất thắng nhãi kia không bị nàng ta nuốt chững.
Sau câu đó bọn họ cười xòa lên. Cô ngơ ngác không hiểu. Chỉ biết gã kia nắm tay cô lôi đi. Bỏ mặc sau lưng là tiếng cười cợt khiếm nhã của lũ con trai kia. Càng đi càng vắng. Nhanh như vậy ư? Trước mắt cô là một cái liều. Là ở đây ư? Cô phải làm gì? Trước tiên phải nói gì? Có cần hầu rượu không? Có cần hát không? Có cần phải lấy lòng khách không? Không biết. Cô hoàn toàn không biết phải làm gì. Nếu bảo cô ca hát múa lượn cô còn hiểu. Nhưng hoạt động bên trong thì… cô không biết. Nhắm mắt, tay lại bấu vào đàn. Bật máu. Vạt áo phủ lấy đôi tay hơi đỏ vì máu. Hắn vào trước cô theo hắn vào. Ở trong liều còn một người nữa. Mái tóc dài xõa tung một màu đen nhánh trên nền áo trắng. Toàn thân nồng mùi rượu. Chân vắt lên án thư. Tay còn nắm chặt bình rượu. Toàn thân rũ rượi. Say. Là một kẻ say. Không phải lần đâu cô gặp kẻ say. Chỉ là… dáng say của người kia … sao bi thương thế. Nhìn như vạn vạn đau thương. Tay còn lại siết chặt một vậy gì đó như cô đang siết chặc đàn của mình. Đến bật máu. Phải. Tay hắn bật máu.
- Đây là huynh đệ tốt của chúng tôi. Ừ thì… cô chăm sóc anh ta nha. Hắn bị bệnh…. Tương tư vợ nhà thành bệnh. Cô dáng người cũng có vẻ giống vợ hắn ở quê nhà. Ừ thì.. Tối nay cô có thể làm Như Ý được không?
- Như Ý? Tên thật đẹp.
- À… là … tên vợ của hắn…. Cô có thể…
- Tôi là Như Ý.
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Tôi cười chỉ gả nằm trên văn án.
- Đây là chồng tôi. Đúng chứ?
Hắn lại ngẩn người. Rồi lại hiểu tôi muốn nói gì. Vậy là lại cười bỏ đi. Cửa liều vừa khép. Lòng tôi lại chùng xuống. Cùng là nữ nhi. Nhìn kìa. Ai kia được yêu thương. Ai kia được tương tư đến tâm thần điên đảo. Còn cô? Ai sẽ yêu cô? Ai sẽ vì cô tầm thần điên đảo. Say cũng hay. Quên tất cả. Đúng không. Nhẹ ngồi cạnh. Rót một chén rượu. Cạn chén. Ngươi say. Ta cũng say. Một chén. Lại hai chén. Tự uống. Tự hỏi khi nào say? Sao càng uống càng tỉnh. Càng tỉnh càng đau. Nâng chén thứ bao nhiêu không nhớ. Rượu chưa kịp chạy xuống miệng. Một đôi tay chụp lấy chén rượu. Nhẹ hạ chén. Trong liều đèn đã tắt. Chỉ có ánh trăng loang lỗ xuyên qua. Toàn gương mặt phủ trong màn đêm chỉ có đôi mắt sáng như ánh sao. Đôi mắt tha thiết nhìn cô. Giọng khẽ run rảy
- Như ý?
- Ừ! Thiếp đây. Thiếp đến tìm chàng.
- Nàng tìm ta? Nàng thật đến tìm ta?
- Phải. Thiếp nhớ chàng.
Hắn khóc. Ôm cô mà khóc. Vòng tay siết cô càng chặc. Cứ như chỉ khẽ buông tay. Thân ảnh này sẽ biến mất. Hắn như vậy là cô đã thành công? Tự khen lấy bản thân mình sao mà bản lĩnh. Lần đầu ra trận cũng không làm mất lòng khách. Hắn vẫn ôm chầm lấy cô. Chỉ là… hắn khẽ nói. Như cho cô nghe. Nhưng cũng như cho chính hắn nghe. Một lời tự nhủ hay gì đó. Không biết.
- Như ý. Nàng ở đây. Vậy là ta đang mơ. Mơ cũng được. Say cũng được… ở lại cạnh ta. Được chứ?
- Được. Thiếp ở cạnh chàng.
- Thật?
- Thật.
- Cũng đúng. Mơ mà. Sau cơn mơ. Nàng sẽ đi đúng chứ? Nàng sẽ lại là thê tử của người khác. Đúng chứ?
- …
Hắn nói gì? Cô không hiểu? Hắn lại nói tiếp. Có lẽ rượu đã khiến hắn lú lẫn bất phân hư ảo. Hắn nói hắn mơ. Và cô là thê tử trong giấc mơ của hắn. Cô đành làm thê tử trong mơ của hắn. Hắn lẩm bẩm đủ thứ. Nhưng giọng nói cứ lạc đi vì rượu. Cô chẳng nghe ra điều gì. Sau đó cô cứ tiếp tục làm thể tử của hắn tới những bước cuối cùng. Và rồi… trước khi chìm vào giấc ngủ. Hắn cũng nói một câu ra hồn. Cô nghe rất rõ. Một câu “Như Ý. Xin lỗi.”