Ánh Sáng Của Đêm

Ánh trăng vẫn lơ lững trên đỉnh liều. Cô ngồi thừ trên tấm chăn dày. Lạnh thật. Muốn chạy đi lấy thêm áo ấm. Nhưng lại bị ai kia ôm chặt. Dù đã say ngủ. Hắn vẫn nhíu chặt mày. Mặt mày có vẻ đau đớn. Nhìn hắn vậy cô cũng không nỡ gạt tay hắn. Mặc cho hắn siết chặc eo khiến nó đau nhói. Đang đắn đo suy sét có nên chui vào chăn ôm hắn ngủ kiếm chút hơi ấm? Nhưng chưa kịp làm gì thì hắn đã lờ mờ tỉnh. Mí mắt hắn khẽ co giật. Sắp tỉnh rồi. Say thì phải tỉnh. Không có gì lạ. Lạ là phản ứng của hắn. Trợn tròn mắt nhìn cô. Nhìn hắn. Nhìn y phục cả hai rải rác. Lùi vào góc liều. Mặt đần ra. Mắt ngửa lên đếm sao. Miệng há to đủ nhét một con gà. Tình hình này… hơi bị ngược nhỉ. Hắn đếm chắc cũng được vài trăm ông sao rồi nhỉ. Gương mặt hết xanh thì trắng. Hết trắng lại đen cứ như con tắc kè trông vô cùng thú vị. Chán chê. Hắn cúi đầu nhìn cô. Cô không thấy rõ mặt nên không đoán được hắn đang nghĩ gì. Hồi lâu hắn lên tiếng trước
- Cô… là ai?
“Ta là Như Ý” cô nói ra câu này. Hắn sẽ giận? Vui? Hay gì khác. Cô rất muốn thử. Nhưng nhớ lại vẻ mặt đau khổ của hắn khi nhắc đến Như Ý. Cô lại không nỡ. Nhưng bảo chính cô ung dung nói với hắn cô là kỷ nữ ở Mộng Liên Lâu cô lại càng không nỡ. Thế là cô im lặng. Lặng lẽ bước ra nhặt từng mảnh y phục của mình. Hắn cũng không hỏi dai. Chỉ nhẹ bước. Hắn cũng lặng lẽ mặt y phục của hắn. Sau đó lại thắp đèn. Hắn bé nhỏ hơn cô tưởng. Một anh chàng có vóc người thư sinh đã đành. Gương mặt lại tuấn tú nho nhã. Nhưng không hiểu sao. Phản phất trong hắn có nét vương giả quý phái toát lên sau mỗi cử chỉ. Từ cách đi. Cách thấp đèn cách cười. Cô lăn lộn trong chốn lầu xanh. Có dạng người nào chưa gặp qua. Nhưng có lẽ hắn là kẻ mang nét quý phái nhất mà cô đã từng gặp. Lại ráp hắn với đám cùng đoàn với hắn. Cô thật không hiểu nỗi làm sao họ có thể đi chung?
- Vương Nhất Trung.
Cô ngẩn người nhìn lại. Hắn lúc này đang cuối người lục lội cái gì đó. Thấy cô không trả lời hắn lại tiếp.
- Đó là tên của tại hạ. Còn tiểu thư? Mạo muội xin hỏi… xưng hô thế nào?
Kỷ nữ, tiện nhân… người ta vẫn thường gọi cô như thế. Nhưng còn tiểu thư? Có phải quá phô trương? Cô cũng có ngày được gọi là tiểu thư? Đang ngẩn người thì hắn đã ngồi trước mặt. Giơ tay đưa cho cô một chén nước.
- Giải rượu. Nhứt đầu đúng chứ. Người cô có mùi rượu.
- …
Cô lặng lẽ uống. Hắn nhẫn nại nhìn cô uống cạn chén rượu. Nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi hắn. Cô cố nặng một nét khinh bỉ trên mặt hắn cũng không có. Tại sao lại….
- Đỡ đau đầu? Vậy có thể cho tại hạ biết quý danh rồi chứ? Tiểu thư?
Cô choáng váng với cái cách xưng hô ấy. Cố lẽ vì ánh mắt chân thành không gợn một chút giễu cợt này làm cô bị ảo giác rằng chính mình là một tiểu thư chăng? Bỗng giây phút đó cô tự ảo tưởng rằng mình là một vị tiểu thư thật sự. Xứng đáng được tôn trọng. Xứng đáng được yêu thương. Cô rụt rè e thẹn như một thiếu nữ mới lớn. Run rẩy.. đáp lời.
- Lưu Thi Thi.
- Lưu Thi Thi. Thi Thi. Tên đẹp lắm.
Hắn cười. Nụ cười của hắn khiến cô choáng váng. Nụ cười hắn vừa tắt hắn cau mày. Có vẻ đang suy tư. Nhưng nét suy tư ấy lại làm hắn càng thêm động lòng người. Hắn nghiêm túc đào đâu ra thêm một cái chén. Hắn đặt chén lên bàn. Rót đầy hai chén rượu. Ngồi đối diện cô. Mặt vô cùng nghiêm túc.
- Lưu Thi Thi. Được rồi chúng ta cùng nhau uống rượu.
- Hả? Không phải ngươi mới đưa thuốc giải rượu cho ta sao? Sao bây giờ lại bắt ta uống rượu tiếp.
- Sao lại không?

- …
Thì ra hắn cũng như vậy. Như những người khác. Vậy mà trong một khoảng khắc cô còn nghĩ hắn khác biệt. Nghĩ vậy cô lại tự cười mình.
- Cô biết uống rượu. Đúng chứ?
- Phải
Cô vừa đáp vừa nâng chén rượu lên uống cạn.
- Tôi đưa thuốc là để cô bớt đau đầu. Cô muốn uống rượu. Tôi cũng thế sao hai ta không cùng nhau uống rượu như vậy chẳng phải hay hơn sao.
Cô muốn uống? Có sao? Ngẩng mặt hìn hắn. Hắn nhàng nhã xoay chén rượu trong tay. Mắt lướt qua cô. Qua chén rượu của cô. Rồi uống cạn chén của mình. Lại từ tốn rót hai chén rượu đầy. Tay cầm chén chạm nhẹ vào chén cô như kính rượu. Lại nhẹ nhàng uống. Hắn uống. Cô cũng uống. Một chén lại hai chén. Tưởu lượng hắn không tồi. Nhanh chóng một vò rượu nhẵng sạch. Ai tin nỗi hắn vừa mới tỉnh rượu. Còn cô. Mẹ khi mang thai cô mà cũng chẳng biết. Vẫn ngày đêm hầu rượu khách. Nên có thể nói từ nhỏ cô đã tắm mình trong rượu. Đã vậy sinh thành trong kỷ viện. Nếu không có tưởu lượng khá rất dễ bị chuốc rượu. Cũng vì vậy dù chưa phải ngàn ly không say nhưng cũng đủ hạ gục một nhóm người. Hắn một chén. Cô lại một chén. Canh giờ cứ trôi hững hờ. Đến khi cô chếnh choáng say thì ngừng lại. Không phải vì cả hai không muốn uống mà là không thể uống nữa. Tất cả rượu trong liều điều bị uống cạn. Sau khi vắt giọt cuối cùng của vò rượu thứ tám. Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười. Đưa tay nghịch nghịch vò rượu
- Hết rồi.
- …
- Kỳ này chắc chắn sẽ bị giận đây…
- Tại sao?
- Vì ta và nàng đã uống hết số rượu mà A Lượng để dành suốt ba tháng mà….
- A lượng? Đây không phải rượu của ngươi?
- Nếu là của ta ta có cần vất vả tìm kiếm không?
- Nếu không phải là của ngươi sao ngươi còn uống?
- Chẳng phải vì nàng nhìn rất buồn ư?
- … ta?...

- Phải. Nhìn nàng cứ như muốn khóc nhưng khóc không được vậy. Nên ta mới mời rượu nàng. Không biết nàng đã thấy khá hơn chưa?
- Ta… tại sao? Tại sao lại quan tâm ta có khá hay không?
- Vì nàng buồn.
- Ta… ngươi có biết ta là ai không.
- Có thể đoán được.
- …
- Nàng là cầm sư.
- Hả?
- Đó. Chẳng phải là đàn tranh sao?
- Là đàn Koto.
- Oh là vậy à.
- …
- Vậy đánh đàn cho ta nghe đi,
- Ta không làm việc vô nghĩa.
- Ta mua. Nàng bán nghệ. Ta mua nghệ. Một bản đổi một bạc.
- Được. Ngươi đừng hối hận.

Cô không hiểu nổi hắn. Cũng chẳng muốn hiểu. Một bản một bạc. Cô sẽ đánh những bản cực ngắn. Thậm chí không rõ âm sắc. Chỉ khầy vài đường cho có lệ lại quay người cười chờ thưởng bạc. Sinh ở kỷ viện không xảo không sống được. Là tự hắn nói muốn mua. Cô cứ bán. Cung đàn vừa ngân vài âm lại im bặc rồi lại ngâng lên vài âm. Cứ mỗi lần im bặc lại có một nén bạc để xuống. Không lâu trên bàn. Bạc chất như núi. Hắn lại im lặng. Cầm một túi bạc đổ một cách không thương tiếc. Nhìn cô. Nét cười vẫn lưu trên đáy mắt. Hắn nhàn nhã nói như thể không có việc gì.
- Hai trăm lượng. Đánh một bản thật sự.
Cô cười gượng. Nghiêm túc khẩy một khúc. Tiếng đàn vừa trong trẻo ngân vang theo gió lang khắp nơi. Tiếng đàn xuyên qua từng kẽ lá. Len lõi vào từng bức liều. Nhạc đang cao trào. Một tiếng gầm đầy thống giận vang lên.
- Thằng nhãi. Im mồm cho ông ngủ.
Tiếng hét làm cô hoảng ngừng bặc tiếng đàn. Hắn thì cười giả lả.
- Ngủ! Thật ngủ chăng. Hay lão đây phá chuyện tốt của ngươi
- Tiểu tử thối. Mi….
- Rồi rồi… lão đây im.
Đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cô ngừng. Cô cũng chẳng còn can đảm khảy đàn. Hắn cười. Nụ cười như hoa nỡ giữa mùa xuần. Tươi mát. Ngón tay thon dài đặt trên miệng. Gương mặt lập lòe giữa ánh nến. Không hiểu sao lại làm cô cảm thấy có cái gì đó nảy nở. Hắn kề sát lại cô. Càng gần càng làm tim cô như loạn hơn cả. Hơi thở gần như ngưng động trong giây phút này. Hắn tiếng lại gần hơn. Gần đến nỗi cô có thể nghe hơi thờ điều điều của hắn phả vào tai. Một trận ngứa ngáy tỏa ra khắp da thịt. Hắn dùng giọng rất nhỏ. Như thì thào bên tai, tiếng thì thào lại làm lồng cô dâng trao nhiều xúc cảm kỳ lạ.
- Nàng có biết khảy đàn về đêm sẽ thế nào không?
- Th… thế nào.
- Sẽ dụ rắn tới.
Cô sợ rắn. Nghe tới tên nó cô bỗng thấy khí lạnh từ gáy chạy dọc toàn thân. Hắn lại nhìn cô. Nhưng phút chóc gương mặt bỗng trắng bệch cực ký nghiêm túc nhìn về phía sau lưng cô. Cô bõng cảm thấy lưng mình nhột nhạt, lại có cảm giác có cái gì đó đang nhìn mình. Một đôi mắt dã thú. Hắn trợn tròn mắt hét toáng lên
- Rắn kìa.
Một tiếng thét thanh thúy vang lên. Các liều xung quanh bỗng lên đèn la hét hai người. Còn cô thì run rảy trong lòng hắn. Cô không biết bằng cách nào mà mình nhảy vào lòng hắn. Hai người phút trước còn đối diện nhau. Cách cả một cái bàn còn có cây đàn Koto ở giữa. Vậy mà giờ cô lại nằm lột thỏm trong lòng hắn. Ngực hắn run run. Cô ngẩn lên. Hắn nén cười. Nén cười đến ngục run run lên. Cửa liều mở lên. Một toán người đứng ngoài. Mặt đỏ tai tía hướng hai người chuẩn bị sỉ vả. Động tác khẽ dừng lại vì động tác của cả hai. Hắn lại nghiêm túc đưa tay lên miệng. Bọn người kia bỗng chóc đỏ mặt khép cửa liều. Lúc này cô mới ý thức được tư thế mờ ám của hai người. Tức đê vỡ bờ. Cô nhào ra đánh hắn túi bụi. Dồn hết sức bình sinh mà đánh hắn. Hắn lại cười đến trăm hoa đua nở. Cô càng đánh hắn mạnh hơn. Chỉ là lực của cả đời của cô không đủ gải ngứa cho hắn. Hả hê hắn nắm chặc tay cô. Trong dáng vẻ thư sinh như hắn lại nắm cô bằng một loại lực đạo mà cô không tài nào vẫy vùng được. Lại cười nhìn cô
- Khá hơn chưa?
- … khá hơn cái đầu của ngươi. Ngươi dọa chết ta. Ngươi .. Lừa ta… chiếm … ta… ngươi….
Cô nghẹn họng vì tức giận. Lần đầu cô tức tới như vậy. Vừa tức vừa sợ vừa tủi. Nước mặt như trực tuông trào. Hắn nhẹ nhè xoa khóe mắt cô.
- Như vậy mới đúng. Lúc này mới thấy cô thực sự sống.
- Ngươi nói nhăn cuội gì vậy?

- Nhìn cô khi này vô hồn như chết rồi ấy. Sinh động như vậy mới là người sống chứ.
- Ta là người chết khi nào?
- Lúc nào cũng vậy.
Hắn vừa dứt lời. Tay gôm nữa số bạc đang rãi rác khắp nơi bỏ vào túi. Cô thấy hắn như vậy tức khí hét lên
- Ngươi làm gì?
- Nãy giờ nàng chưa đàn hoàn chỉnh một khúc nào cả. Như vậy chỉ xứng nhận nữa số bạc. Đúng chứ
- Ngươi… khi nảy ngươi không nói vậy?
- Ta có nói sẽ cho ngươi một bản một bạc. Ngươi lại không chịu đàn ra hồn một bản. Niệm tình ngươi với ta thân thiết một đêm ta cho ngươi một nữa vậy phải chăng là hợp tình hợp lý.
- Ngươi….
- Sao hả? Không biết nói gì?
- Ta…
- Có muốn kiếm thêm không?
- Dĩ nhiên là muốn
- Vậy thì đàn tiếp.
- Ở đây đàn không được. Ngươi thấy rõ mà.
- Ai bảo nàng đàn ở đây. Theo ta.
- Đi đâu?
- Đàn
- Đàn?
- Trăng đẹp thế này cơ mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận