Cô trở về nhà. Nhẹ nhàng đặt ba con tiểu hỗ và một cái chăn củ. nó vốn dĩ đã được hắn bón ăn đến no căng nên vừa được đặt vào ổ là lăn đùng ra ngủ. Dáng ngủ rất đáng yêu làm cô không thể rời mắt. Thỉnh thoảng chúng rên rỉ nhè nhẹ. Rồi lần tìm một cái gì đó. Cô đưa tai lại vuốt ve bộ lông khô khốc mà lòng thương sót. Một tiểu hổ lần theo bàn tay cô. Ngặm chặt lấy ngón tay khẽ mút nhẹ. Chúng đang nhớ mẹ. Đúng vậy. Tiếu kêu của chúng vì nỗi nhớ lại vang lên khe khẽ. Cô lặng im. Nhớ lại con mãnh thú ấy. Nhớ lại thân ảnh oai phong dũng mãnh của nó. Nhớ lại thân thủ nhanh nhẹ. Kỹ năng tàn khóc của nó. Rồi lại nhớ lại thân ảnh cứng đờ rủ xuống một cách tùy tiện của nó. Nhìn lại thân thể siêng dọc toàn vết sẹo. Lại nhìn những tiểu hài tử ngay cả vết sướt cũng không có yếu đuối ngậm lấy ngón tay cô. Sinh mạng thật vô lường. Cô im lặng. Cố xua đi những suy nghĩ không tốt trong lòng. Nhẹ nhàng đứng dậy. Cô mang hai gói thuốc to sụ nấu thành một bát thuốc đặc sệt đắng nghét. Hâm lại một ít cháo loãng. Nhẹ bưng tới giường của mẹ. Mẹ cô vẫn im lặng. Có lẽ bà đang say ngủ. Cô nhẹ vém lại chăn nệm. Vuốt nhẹ lên vầng tráng nhăn nhúm của bà. Khi đầu ngón tay vừa chạm đến trán bà, gương mặt cô trắng bệch ra không còn hơi thở. Nhẹ đưa ngón tay ngang mũi hỡi thở mong manh như đường chỉ mỏng đang yếu dần yếu dần. Mâm canh trong tay rớt thẳng xuống chân. Cô hoảng hồn lật chăn. Áp đầu vào ngực. Tiếng tim đập nhẹ dần, nhẹ dần. Tay chân bà lạnh dần. Nước mắt cô rơi trên ngực bà thành một vũng nước lớn. Hất chăn. Cõng lấy thân thể già nua không còn sức sống cả bà trên lưng lao vội về phía thị trấn. Cô đi rất vội. Va cả vào bàn làm toàn bộ đồ đặt rơi xuống và vụn vỡ. Ba con tiểu hổ cũng thức dậy yếu ớt kêu lên. Rồi lại thấy thân ảnh bé nhỏ của cô lão đão lao ra ngoài. Nhìn bống cô siêu vẹo chạy vội đi. Nó lại nhớ đến mẹ của nó. Bà cũng như vậy siêu vẹo đi. Và bà đi là mãi mãi. Chúng khóc lên bi thương nhìn theo bóng cô. Rồi vội chạy theo cô. Chúng chạy. Chạy mãi. Cô cũng chạy. Chỉ là thân ảnh cô không biết đã biến mất nơi nào.
Gõ cửa thật nhiều. Miệng van xin cứu mạng. Bàn tay mong manh dường như bật máu. Lưng đau, chân đau. Nhưng không dám ngừng lại. Đây là y quan thứ chín, không ai chịu ẹ cô, một kỷ nữ hết thời mắc bệnh truyền nhiễm. Đó cũng là một loại di chứng của kỹ nữ. Không ai muốn mang bà vào y quán. Một phần là vì danh tiếng. Một phần ngại bẩn. Bẩn vì mọi mặt. Tiếng đai phu lạnh lùng vọng ra sau song cửa. Ông kiên quyết không muốn chứa chấp mẹ con kỷ nữ này để rồi mang tiếng không hay. Ông buôn lời lạnh lùng xua đuổi mặc cho tiếng khóc thê lương của cô vang lên sau cánh cửa. Cô vẫn quyết mực không đi. Máu tươi chảy dài trên đôi tay trần của mẹ cô rơi xuống động thành một vũng lớn. khó chịu vị đại phu kia mở cửa. Giây phút ông ta mở cửa cô như được sống lại. Tươi cười ngọt ngào gật đầu cám ơn lia lịa. Nhưng nhanh như cắt ông đã dùng gậy đập thẳng vào chân cô khiến cô ngã nhào ra đất. Toàn thân đổ sập vào vũng máu của mẹ mình. Cánh tay xay sát cả. Ông ta hung hăn đập mấy gậy lên người cô. Cô dù đau đớn cũng gắng gượng che mẹ mình lại. Ông ta sai người hất cả hai mẹ con ra ngoài lòng đường. Trời bỗng chốc đỗ mưa ầm ỉ. Mẹ cô nằm vật ra đất. Mưa lạnh xối xả. Bà rất đẹp. Gương mặt trắng bệch nhưng vẫn không thể lu mờ vẽ đẹp khuynh thành của bà. Có lẽ là hồi quang phản chiếu. Bà bỗng mở mắt. Nhìn cô. Hai dòng lệ chảy dài hòa quyện cùng nước mưa rơi xuống đất. Bà nhẹ nâng cô. Nhẹ lấy tay xoa gương mặt cô. Như lúc bé dịu dàng xoa cục u trên trán. Nhẹ vỗ về.
- Cái đau là cái đau. Bay đi bay đi. Để Thi Thi không còn khóc nữa. Cái đau ngoan đừng làm Thi Thi khóc.
- Mẹ…
- Đừng khóc. Thi Thi ngoan. Mặc mẹ. Con hay sống cuộc sống của con đi. Đừng khóc vì bất cứ ai. Con ngoan. Mẹ không cho con một gia thế tốt. Cũng không cho con một tương lai tốt. Con hà tất vì mẹ.
- Đừng mà. Con không bỏ mẹ.
- Ngoan. Hứa với mẹ. Đừng theo vết xe đổ của mẹ. Bỏ xứ mà đi. Tìm một gia đình tốt. Làm một người con gái bình thường. Mẹ không còn có thể bảo vệ con được nữa. Con phải ngoan.
- Con không đi. Mẹ không sao mà, thật đó.
- Mẹ xin lỗi. Không cho con một cuộc sống bình thường.
- Không. Mẹ. Đừng bỏ Thi Thi. Thi thi sẽ tìm đại phu. Mẹ đừng nói nữa.
- Con ngoan. Mẹ cảm thấy rất may. Rất may vì năm xưa mẹ giữ con lại. Mẹ chưa bao giờ hối hận vì điều đó. Mẹ có lẽ không cho con cuộc sống bình thường. Nhưng ít nhất mẹ cũng nuôi con bằng tình mẫu tử như bao người. Nhờ có con. Mẹ còn cảm thấy mình là một người phụ nữ bình thường. Vẫn có cơ hội được làm mẹ. Vẫn có cơ hội được làm một con người. Chỉ là… mẹ không thể nhìn thấy con lên xe hoa. Không thể nhìn thấy con của con. Chồng của con. Bình an. Hạnh phục. Nghe lời mẹ. Thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ. Được chứ.
Bà cươi. Bà nhìn cô rồi cười. Gương mặt bà càng thêm xinh đẹp. Nụ cười vẫn động lại. Nhưng đôi mắt bà từ từ khép lại. Cô thét lên bi thương. Ôm chầm lấy bà. Xoa đôi tay gầy. Mong hơi ấm của mình sẽ khiến thân thể lạnh lẽo này ấm hơn. Cô cởi cái áo chưa kịp thay ra. Đó là cái áo cô mặt lúc hành nghề. Cũng vì thế nó vô cùng mong manh. Ngay sau áo là yếm. Dù vậy cô vẫn cởi nó ra và mặc ẹ mình. Cô lại siêu vẹo bước đi. Cơn mưa không từng tuông. Hơi lạnh thấm dần vào xương tủy buốt giá. Hạt mưa cứa vào da thịt đau rát. Mưa quá to. Cô lẽ loi cõng mẹ chạy trên đường. Người đứng dọc hai bên đường bàn tán xì xào. Nhưng không ai thật sự có ý định giúp đỡ. Tiếng cười. Tiếng mưa. Tiếng bàn tán. Hai bên đường. Trong đáy lòng. Thật lạnh.
Trong những bước chân lão đão của mình. Cô va phải một đoàn người. Cú va làm cô té ngã. Cúi đầu như bổ thóc van xin sự tha thứ. Cô cảm nhận được có ai đó nhìn mình chằm chằm. Ngẩng mật lên bỗng ngỡ ngàng. Là hắn. Hắn và đoàn người của hắn. Họ đang nhìn cô. Nhìn tình cảnh thảm hại của mình cô không biết phải nói gì. Chi im lặng cõng mẹ. Siêu vẹo bước đi. Cảm nhận dược những hạt mưa không còn rơi quanh mình nữa khiến cô ngỡ ngàng. Ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp hắn. Hắn đang cầm dù che cho cô. Thoáng nhìn phía sau hắn. Đoàn người kia đâu mất. Hắn dúi cây dù vào tay cô sau đó lấy cái áo lông thú của mình choàng lên mẹ của cô phía sau lưng. Sau đó hắn ẵm bà lên với sự ngỡ ngàng của cô.
- Đi đâu?
- ….
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Chúng ta…?
- Phải. Nàng định đưa bà ấy đi đâu ta đưa bà ấy đi..
- … cái .. na.. này
- Mau. Không kịp bây giờ.
- Y quán phía đông.
- Là y quán? Cách đây vài bước không phải có một y quán sao? Sao lại đi xa đến vậy?
Cô không nói. Chỉ im lặng. Hắn rất biết điều không hỏi lại. Hắn lúc nào cũng vậy luôn biết điều. Mỗi khi hỏi cô một điều mà cô không muốn trả lời cô chỉ cần im lặng. Thế là hắn cũng không hỏi tiếp. Lần này cũng vậy. Hắn im lặng… Sau đó hắn đi ngược lại phía cô định đi, thẳng tới y quán mà cô vừa rời khỏi. Cô trố mắt nhìn hắn. Hắn không nói gì vẫn đi. Cô vội chạy theo hắn cô giải thích cho hắn là y quán đó không được. Bỏ mặt ý kiến của cô hắn vẫn cứ đi. Hắn luôn thế. Một khi đã quyết thì nhất định làm dù cô có nói gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ không đổi ý. Nhưng dù vậy cô cũng phải nói cho hắn biết. Chỉ là hắn vẫn như cũ bỏ ngoài tai tất cả.
Hải đại phu đang cùng gia đình ăn lẩu. Trời lạnh thế này ăn lẫu dê là nhất. Ông một chén vợ một chén. Chồng chan vợ húp ấm áp vô cùng. Hai đứa con của ôm béo úc ích ham ăn vô độ không ngừng tranh nhau đến tận cái xương, củ khoai. Vậy mà ông còn cười tươi khen ngợi không ngớt làm đứa nào đứa đó ngễnh mặt lên tận trời. Có tiếng gõ cửa. Ông bỏ ngoài tai. Người ta thường nói: “trời đánh tránh bữa ăn”. Ông bỏ mặt. Lùa từng muỗn canh vào miệng. Ông chỉ cười nhạt rồi không nói gì. Tiếng gõ cửa vẫn không dứt. Càng ngày càng nhanh, càng dồn dập. Sốt ruột ông hét lên
- Hôm nay nghĩ.
- Cứu mạng. Có người sắp chết.
- Chết sống gì mai hãy đến. Hôm nay tiệm…
Chử “nghĩ làm” chưa kịp vang lên. Cánh cữa đã vỡ tung thành từng mãnh vụng. Cả gia dình chụm lại thành một mẫu thật đáng thương. Hắn dõng dạt bước vào thẳng phòng trong dưới sự ngỡ ngàng của cả gia đình Hải đại phu. Đặt mẹ của cô lên giường nhẹ lấy chăn ấm đấp lên người bà. Hải đại phu tròn mắt lắp bắp. Hắn không nói gì. Chỉ nhẹ đi lại gần.
- Đây là thân nhân của ta. Đang lâm trọng bệnh. Mong đại phu chữa trị.
- Ta…
- Mong đại sư chữa trị.
Hải đại phu liếc mắt qua sau lưng hắn. Bắt gặp cô. Ý thoái thác chưa kịp dân lên. Nhanh như chóp. Hắn rút kiếm cấm mạnh xuống đất. Thanh kiếm cấm sâu vào mặt đất hơn quá nữa. Cô ngỡ ngàng. Cô luôn cho rằng kiếm hắn mang trên người là vật trang trí. Mặt Hải Đại Phu biến sắc. Cô đang ở sau lưng hắn nên thật không biết gương mặt hắn lúc đó như thế nào. Chỉ biết cả nhà Hải đại phu xanh mặt nhìn hắn run rẫy. Hải Đại Phu run run thân ảnh bắt mạch ẹ cô. Qua loa kê đại vài thanh thuốc. Nhưng như vậy cũng khiến cô hạnh phúc tột cùng gật đầu cám ơn liên tục. Cô dợm bước đi vào phòng bếp.
- Khoan đã. Linh chi, tần bì…
Hắn liệt kê một loạt tên thuốc quý hiếm. Sau đó bắt Hải đại phu mang ra. Khi này cô đứng đối mặt với hắn. Cô có thể nhìn thấy rõ gương mặt hắn. Rất lạnh. Cũng thân ảnh nhỏ bé ấy. cũng gương mặt ấy. Cũng giọng nói ấy. Nhưng từ hắn tỏa ra một khí thế bức người. Một nét vương giả mờ nhạt trên hắn nay bỗng rõ nét. Sát khí của một võ tướng không biết từ đâu hiện hữu. Hắn im lặng. Mặc Hải đại phu cứ nói. Hắn cứ đứng yên như tạc. Bỗng liếc mắt nhìn hải đại phu. Cả cô lẫn hải đại phu điều lạnh người. Cái liếc của hăn sắc lẻm như chính thanh gươm của hắn. Một trận run rảy lan tỏa. Là đôi mắt đó, đôi mắt của kẻ săn mồi đang trên cao nhìn xuống con mồi. Đôi mắt như chim ưng. Hải đại phu run rẫy giục người nhà tới các y quán khác mua cho đủ nguyên liệu. Còn mình vào trong phòng khám lại thêm một lần nữa cho mẹ cô. Hắn thu đôi mắt sắt lẻm lại. Nhưng sát khí và khí thế vương giả của hắn vẫn còn hiện hữu. Hắn lãnh đạm bước lại ghế từ tốn ngồi. Từ đầu hắn không nói một chữ, và bây giờ cũng vậy. Cô không thể nào ráp cái vẻ ngổn ngáo khờ khạo của Vương Nhất Trung mà cô từng quen cho cái con người này được. Ở hắn bây giờ không có nụ cười tỏa nắng, không có cái vô lại khi nói, không có cái dịu dàng ngang ngược. Tất cả điều không. Chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn khốc. Từng cử chỉ của hắn toát lên vẻ quyền quý khó đoán. Sự lạnh lùng nơi đáy mắt hắn có thể đông chết một con người. Hắn là ai? Sao cô lại có cảm giác bất lực? Sao cô có cảm giác hắn cao quá. Không thể với tới? Sao cô thấy hắn lạ lẫm thế? Hắn, cô không quen. Nhưng cô không thể cứ ở đó chiêm ngưỡng hắn. Cô phải cứu mẹ. Cô lướt qua hắn vào phòng trong. Hắn cũng không thèm nhìn cô đến một cái. Chỉ thờ ơ cạn chén. Như những người lạ.
Nè. Đến cuối cùng. Ngươi là ai
Hải đại phu cùng rất nhiều rất nhiều đại phu trong thành lẫn ngoài thành đang hội chuẩn ẹ cô. Ngay cả sư phụ của Hải đại phu cũng phải xuống núi phụ trợ. Tất cả là nhờ hắn. dù cho từ đầu giờ hắn vẫn im lặng uống trà, rượu mà Hải phu nhân mang đến. Còn mình thì im lặng viết viết vẽ vẽ gì đó. Thĩnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn bọn người Hải Đại Phu làm họ sợ xanh mặt. Điều kỳ lạ là quan phủ cũng không làm gì hắn. Cách đây không lâu hải đại phu có báo án. Ấy mà bọn tuần phủ không ai dám làm gì hắn. Đã vậy huyện lệnh đại nhân còn thân chinh đến chào hỏi hắn. Cũng vì điều đó lực lượng chạy chữa ẹ cô đông lên trong thấy. Tình trạng sức khỏe của mẹ cô cũng khá lên trong thấy. Hắn tận cùng là ai? Câu hỏi đó không phải chỉ mình cô để tâm. Nhưng không ai đủ can đảm tìm hiểu. Chẳng ai thật sự muốn biết mình đắt tội với ai.