Vũ gật đầu, cậu vừa ăn vừa liếc mắt nhìn cô.
Nhận thấy ánh mắt cô luôn nhìn mình Vũ hơi ngượng ngùng.
- Cô cũng ăn đi, đồ ăn ngon lắm.
- Được, giờ cô ăn.
Hai người ăn một lúc lửng dạ rồi lại bắt đầu nói chuyện.
- Con sao vẫn chưa về nhà, còn công ty cũng cần con nữa.
Vũ lắc đầu:
- Hiện tại con chưa về được, con còn một số chuyện chưa làm xong, sau này nếu làm xong con sẽ về, công ty thì hy vọng cô giúp con cai quản, con cũng không có kinh nghiệm gì, vẫn là để cô tiếp quản đi.
Trần Quế Chi không trả lời ngay, cô quan sát đứa cháu nhỏ của mình.
Khi nói chuyện khuôn mặt vẫn luôn bình thản giống như không có chuyện gì.
Lúc bấy giờ cô mới chợt nhận ra, đứa cháu bé bỏng của mình đã trưởng thành rồi.
- Con trải qua những năm tháng đó thế nào?
Vũ lắc đầu không trả lời.
Cậu hoàn toàn có thể trả lời một số vấn đề mà cô hỏi nhưng cậu chọn im lặng.
Càng biết nhiều càng nguy hiểm, cậu không muốn những người thân thiết của mình gặp nguy.
- Con vẫn sống rất tốt, cô à, chuyện Trần Vĩnh Luân con nhờ cô giải quyết giúp con, cô cứ làm theo ý mình, sau này, nếu con có thể về thì nhất định sẽ về.
Trần Quế Chi ngạc nhiên nhìn cậu.
Ngay giấy phút này cô cảm thấy thực sự không hiểu đứa cháu của mình rồi.
Dốt cuộc cậu đã trải qua những gì.
Vũ để đũa xuống rồi đứng dậy:
- Cô, con ăn no rồi, mọi chuyện nhờ cô giúp đỡ, con nhất định sẽ quay về, chờ một vài năm nữa.
Nói rồi cậu đi khỏi phòng ăn, để một mình Trần Quế Chi trong phòng.
Cô cười mỉm, lẩm bẩm:
- Nhóc con đã trường thành rồi, càng ngày càng giống ba nó.
Vũ đạp xe trở về.
Buổi tối ánh đèn đường hắt lên chiếc bóng dài dài của cậu.
Vũ đạp xe, cậu nghĩ về tương lại.
Liệu cậu có thể trở về không? Cậu muốn trở về, muốn sống như một người bình thường bên cạnh Doanh, muốn báo đáp mọi người.
Cậu đưa tay sờ lên trái tim mình.
Nơi này vẫn còn đập, cậu vẫn còn sống.
Vì đoạn đường về nhà quá xa nên Vũ chọn đi đường tắt.
Cậu ngoặc vào một con hẻm nhỏ không có đèn đường.
Ánh trăng chiếu sáng bóng cậu phả vào mặt đường.
Vũ chăm chú nhìn chiếc bóng đó, bỗng có một vài cái bóng khác xuất hiện.
Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
Mấy thanh niên cầm dao cùng baton cười nhìn cậu.
Vũ nhìn qua một lượt, dù không biết vì sao những người này lại tìm đến cậu nhưng Vũ cũng chẳng sợ.
Cậu gạt chân chống xe xuống rồi để balo sang một bên.
- Cậu em háu chiến nhỉ, nhưng chỉ sợ sau hôm nay chẳng thể tươi cười được đâu.
Vũ nhướng mày nhìn bọn họ:
- Ai phái các người đến?
- Ai phái không quan trọng, quan trọng mày sắp chết rồi.
Bọn chúng vui vẻ cười đùa với nhau, xem ra rất coi thường một đứa nhóc như cậu.
Vũ cười lạnh, cậu vốn không phải loại tốt đẹp gì, giết người đối với cậu chỉ là chuyện nhỏ mà hơn hết bọn chúng lại muốn giết cậu.
Đảo mắt qua xung quanh thấy không có dân chúng và camera, Vũ mỉm cười nói:
- Lên hết một lúc đi.
Có vẻ bọn chúng đã bị kích thích bởi sự ngạo mạn của cậu, chúng lôi đao rồi kiếm bổ thẳng vào người cậu.
Vũ nhẹ nhàng tránh những đường kiếm đó, cậu bẻ gẫy tay của một tên, cướp đoạt kiếm rồi vung nhẹ.
- Kiếm không tồi.
Bọn chúng cậu nói vậy liền cảnh giác.
Vốn tưởng là một vụ làm ăn lời to nhưng không ngờ một đứa nhóc 17 tuổi lại có thể dễ dàng bẻ tay một người mà sắc mặt không đổi.
Tên bị bẻ tay vẫn kêu la nằm dưới đất, hắn ôm lấy bàn tay rồi lăn quan lăn lại, hiển nhiên là rất đau.
Bọn côn đồ nầy cũng không phải kẻ ngu, bọn chúng nhìn hành động của cậu cũng biết cậu là người được đào tạo, xem ra không dễ như vậy.
Bây giờ bọn chúng nhìn Vũ chỉ hình dung ra được hai từ "Ác quỷ".
Mặc dù tình hình rất đáng quan ngại nhưng bọn chúng cũng đã nhận tiền của người ta rồi, chỉ có thể xông lên.
Một tên to con cầm baton lên lao về phía Vũ.
Cậu cúi người xuống tránh baton rồi lại đấm một cú vào bụng hắn.
Tên to con liền trực tiếp ngất đi khiến bọn côn đồ hoang mang.
Ngây lúc Vũ vung kiếm nên tên đầu đàn liền quỳ gối xuống:
- Xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ khai hết.
Vũ giật mình, ngay giây phút vừa rồi cậu đã không khống chế được suy nghĩ muốn giết bọn chúng.
Đó là bản năng của cậu, cậu chỉ nghĩ được một chuyện là bọn chúng muốn giết cậu.
Mà muốn giết cậu thì phải chết, nếu không người chết sẽ là cậu.
Vũ ngồi xổm xuống, cậu chống mũi kiếm lên mặt đường, hỏi:
- Ai sai các người đến?
- Là một đứa con gái rất giàu có, tên Trần Diệu Nhi, nó nói cậu hại chết ba nó, hại gia đình nó nên muốn bọn tôi dạy dỗ cậu, chúng tôi không biết..
Vũ không thèm nghe những lời vô nghĩa kia nữa, đã biết ai đứng sau cậu cũng không muốn đoái hoài gì tới bọn chúng.
Cậu lên xe rồi đạp về nhà..