Sau một hồi lâu trấn an cuối cùng Lạc Anh cũng có thể bình tĩnh lại, cô vẫn được Hoắc Kinh Vũ ôm chặt trong lòng, Lạc Anh vùi đầu vào ngực hắn hai tay vòng qua eo hắn, ngồi yên tĩnh, Hoắc Kinh Vũ vuốt vuốt tóc cô, bây giờ hắn còn hơi run run, vài phút sau hắn mới dịu giọng cất lời: “ Lạc Lạc, đừng rời bỏ anh được không,...đừng ly hôn được không “.
Lạc Anh thoát ra khỏi vòng tay hắn, hai tay cô đặt trên hai bên má hắn, kiên định nói “Em không muốn ly hôn nữa,...Chồng à, chúng ta vẫn sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhé,...dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng đừng cãi vã, đừng ly hôn, được không? “
Hoắc Kinh Vũ hẫng đi một nhịp, cô không muốn ly hôn nữa,...phải cô vừa nói là sẽ không ly hôn nữa,...Còn điều gì hạnh phúc hơn nghe câu nói này của cô.
Hoắc Kinh Vũ hôn nhẹ lên môi cô tuy chỉ là hôn bên ngoài nhưng lại triền miên thật lâu, sau đó hắn từ từ lùi lại rồi gật gật đầu, Hoắc Kinh Vũ cười tươi khiến Lạc Anh cũng bất giác cười theo, cô chính là yêu hắn vì điều này, cô tự hứa với bản thân mình sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra giữa hai người nữa, những chuyện không vui ở kiếp trước bây giờ cô đều muốn quên đi hết, muốn cùng người đàn ông này làm lại từ đầu.
Không nói không rằng, Lạc Anh tiến lại hôn lấy Hoắc Kinh Vũ cánh lưỡi nhỏ từ từ tiến vào bên trong khoang miệng hắn, cô nhắm chặt mắt mình muốn dùng chính nụ hôn này để dỗ dành, xin lỗi người đàn ông.
Cô hôn sâu sâu hơn, nụ hôn của cô ngọt ngào khiến Hoắc Kinh Vũ thả hồn mà tận hưởng, tay hắn ôm chặt eo cô sau đó chuyển khách thành chủ hôn mạnh lại cô, nụ hôn hắn bá đạo, còn mạnh mẽ như thể muốn chiếm đoạt, nghiền nát cô ra, Lạc Anh gì chặt cổ hắn cô không đấu lại người đàn ông này nên ngoan ngoãn ngồi im để hắn hôn lấy mình, hôn càng lúc càng sâu cánh lưỡi đi vào như muốn quấn lấy cuốn họng cô mà la liếm, đột nhiên hắn ngừng đột ngột hé mắt nhìn Lạc Anh vài giây rồi đẩy nhẹ người cô ra, lo lắng vội vội vàng vàng đưa mắt kiểm tra khắp cơ thể cô: “ Ban nãy có làm em bị thương không, có phải là làm em đau rồi không,....trả lời anh “.
“ Không có, em không sao, chồng à, anh đừng lo nữa “.
Hoắc Kinh Vũ lần nữa ôm lấy cô, cái ôm lần này chặt hơn, ấm áp hơn, cũng có cảm giác an toàn hơn.
Chưa bao giờ Hoắc Kinh Vũ cẩm thấy sợ hãi đến mức này, hắn vẫn luôn rất yêu cô, vẫn luôn lo lắng vì cô, nhưng hôm này lại càng thấy yêu cô hơn, cũng lo lắng, cho cô hơn,...
Đúng là khi yêu, tình yêu luôn khiến người ta trở nên hèn mọn, khiến con người ta từ mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến người ta có thể từ người xấu trở nên tốt đẹp cũng có thể từ người tốt vì yêu mà trở nên xấu xa, khiến một người bao dung trở nên ích kỷ,...tình yêu dù có một thứ tốt đẹp thế nào đi nữa nhưng nó vẫn chính là một liều thuốc độc mà thứ thuốc độc này lại làm con người ta vì muốn có được mà tự nguyện để bản thân mình trúng độc, là một loại thuốc độc không có thuốc giải...cách giải độc duy nhất chính là dùng sinh mạng của chính mình để yêu.
Tình yêu của Hoắc Kinh Vũ chính là loại thuốc độc đó còn Lạc Anh chính là liều giải độc duy nhất của hắn.
Hoắc Kinh Vũ để có được ngày hôm nay hắn đã có một quá khứ vô cùng tệ, lúc trước hắn không được cha mẹ yêu thương tuy là con ruột nhưng lại bị xem không khác gì con rơi con rớt, cả Hoắc gia chỉ có mỗi bà nội là thật lòng thương yêu hắn, cũng nhờ có bà nội mà hắn mới có thể sống ở Hoắc gia một cách yên ổn nhưng dù thế nào cũng là một người thiếu tình yêu thương, thứ tình thương quan trọng nhất hắn lại không nhận được vậy nên hắn cũng không rõ để yêu thương một người là như thế nào và được người khác thật lòng yêu thương, trao trọn tình yêu là cảm gì...cho đến khi hắn gặp cô, cô tựa như ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời của hắn, cô đã cho hắn biết thì ra yêu thương một người thật sự chính là xem người đó còn quan trọng hơn cả bản thân mình, tình yêu của cô dành cho hắn cũng chính là thứ tình yêu hắn luôn muốn có được, là sự quan tâm mà hắn chưa vào giờ cảm nhận được.
Vậy nên hắn đã dành cả đời này để yêu cô, chính là muốn dùng chính tính mạng mình để yêu cô.
Hắn cũng tự thấy bản thân chính là người vô cùng may mắn, ông trời vẫn còn thương xót mà cho hắn gặp được cô, người phụ nữ đánh thức tình yêu trong con người hắn, người đã dạy hắn cách yêu, dạy hắn cách hy sinh vì người mình yêu.
...
Khi Lạc Anh tỉnh lại, ánh nắng ấm áp trong phòng đã chiếu lên giường, cô nheo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đêm qua cô được Hoắc Kinh Vũ ôm chặt trong lòng, được hắn dỗ cho ngủ, cũng lâu rồi cô mới có lại giấc ngủ ngon như vậy.
Lạc Anh vươn vai từ từ ngồi dậy tựa lưng vào giường, đưa tay lấy cái điện thoại, đã hơn bảy giờ rồi sao.
Giờ này chắc là Hoắc Kinh Vũ cũng đến công ty rồi nhỉ, bình thường hắn luôn là người dậy sơm hơn cô, vì có một giấc ngủ đặc biệt ngon Lạc Anh với vẻ mặt tươi tỉnh đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Mọi chuyện được giải quyết rõ ràng hết rồi cảm giác thật thoải mái biết bao.
Quay trở ra cô bất ngờ khi thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa chăm chú xem gì đó trên tay, Lạc Anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại hứng khởi chạy đến ngồi một cái bạch xuống bên cạnh hắn choàng qua ôm lấy bả vai hắn, mang sự nũng nịu lên tiếng: “ chồng à, em nghĩ giờ này anh đã đến công ty rồi chứ, anh đây là đang lười biếng sao ?”
Hoắc Kinh Vũ bỏ đồ trên tay xuống quay sang nhéo nhẹ đầu mũi cô rồi hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại, hồng hào, nuông chiều đáp “Hôm nay là chủ nhật,...vợ à nghĩ xấu cho chồng mình là không tốt đâu biết chưa “
“ Dù anh có lười biếng vẫn có thể cho em muốn gì được nấy, không để em thiếu thốn gì đâu mà lo “.
Phải, phải, phải,...!hắn là ông chủ cho dù hắn lười biếng thật thì cũng không ai dám nói, có lười biếng cả tháng trời thì hắn vẫn có dư tiền ra, chỉ tiếc là người đàn ông này là một con ma ham công tiếc việc, yêu công việc hơn cả sinh mạng, Lạc Anh nhìn hắn bất giác lắc qua lắc lại đầu, có phần ca thán.
Ai bảo người chồng này của cô giàu có quá làm gì .