Hôm nay Lạc Anh dậy sớm hơn bình thường, mở mắt ra chỉ thấy một cái áo sơ mi trắng của Hoắc Kinh Vũ, không phải nói hôm nay đi công tác sao hay là đã đi rồi.
Lạc Anh cựa qua cựa lại vào vòng rồi ngồi mạnh dậy, dụi dụi lại mắt mình, bên ngoài vì còn sớm nên vẫn chưa thấy một tia nắng nào, ở phòng của cô cũng chưa thấy rõ mặt trời.
Lạc Anh mím chặt môi nhìn lại cái áo sơ mi lần nữa rồi vào nhà tắm.
Đến khi trở ra lại ngạc nhiên thấy Hoắc Kinh Vũ đang ung dung ngồi trên sofa uống cafe, hắn ngẩng nhẹ đầu nhìn về phía cô.
Lạc Anh vui vẻ chạy đến, Hoắc Kinh Vũ kéo cô ngồi lên đùi mình
“ Anh không phải đi công tác sao “, Lạc Anh nói rồi liền choàng tay ra sau gáy Hoắc Kinh Vũ còn đưa mặt lại gần mặt hắn mà chăm chú nhìn từng chi tiết trên gương mặt.
“ 9 giờ mới có chuyến bay, sao em lại dậy sớm vậy “
Lạc Anh cúi mặt nhìn qua đồng hồ trên tay Hoắc Kinh Vũ, chỉ mới sáu giờ mười lắm, vẫn còn rất sớm, rồi lại đưa đầu chu miệng, làm nũng: “ Không biết nữa, có thể là do hôm nay anh đi công tác nên em mới dậy sớm để có thể được ôm anh thêm một lát, nếu em dậy trễ hơn thì không được ôm anh “.
Nói rồi lại ôm chặt Hoắc Kinh Vũ không nỡ rời ra, tuy bên ngoài cô không thể hiện gì nhưng bên trong cô rất buồn, hai người còn chưa yên bình lại được mấy ngày mà bây giờ hắn phải đi công tác tận năm ngày, bình thường cô luôn muốn ôm hắn chuyện này hắn cũng biết, biết rõ cô rất thích được ôm, ôm cả ngày cũng không chán, vậy mà phải xa nhau năm ngày làm sao cô không buồn được.
“ Vậy anh sẽ để em ôm thêm một lát, ôm chặt anh “, Hoắc Kinh Vũ giữ trọn cơ thể cô tròng lòng, Lạc Anh cũng siết chặt gáy anh hơn vùi đầu vào cổ anh nũng nịu.
Hoắc Kinh Vũ cũng chính là không nỡ rời đi nhưng lần công tác này vô cùng quan trọng, đối với Hoắc gia sẽ là một bước ngoặc lớn nếu chuyến công tác này thành công, sau này tập đoàn của hắn sẽ trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất Trung Quốc còn có thể tiến xa ra thế giới.
Tuy bây giờ quyền lực đã không tệ nhưng để Hoắc thị vươn ra xa hơn chính là mục tiêu bao nhiêu năm nay của Hoắc Kinh Vũ.
...
Lạc Anh đang giúp bà Hai dọn dẹp lại phòng khách, còn cẩn thận lau lại những khung ảnh cưới được trang trí khắp nhà thì bất ngờ từ chỗ bệnh viện gọi đến.
Cô lập tức gọi A Lưu chở mình đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Tại phòng bệnh riêng khoa thần kinh, còn chưa đưa tay đến thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một nam bác sĩ ngoại hình không quá cao trong bộ áo Blouse lạnh lùng đi ra.
Nam bác sĩ đeo kín khẩu trang y tế chỉ để lộ ra hai mắt, Lạc Anh chỉ nhìn lướt qua không nói gì rồi đi thẳng vào trong.
“ Lạc Anh là cậu đúng không, thật may là vẫn còn được gặp câu “,trong phòng cô gái trẻ nằm trên giường, đầu còn đang bó một vòng vải trắng, rên đau thảm thiết như sắp khóc.
An Nhiên nhìn thấy cô đi tới liền mở to mắt, nức nở lên vài tiếng: “ Mau đến gần mình, Lạc Anh xém chút kà không gặp được cậu nữa rồi “
Lạc Anh đến gần cô ấy nhất có thể đưa mắt lo lắng nhìn đi nhìn lại vết thương trên đầu, có vẻ rất nặng cô nhìn kỹ vẫn có thể thấy được rõ vết máu đỏ thấm một vũng nhỏ bên trong lớp băng trắng, đưa mắt nhìn xuống cơ thể An Nhiên: “ Sao lại bị thương nặng vậy “.
An Nhiên sịt sịt mũi vài cái nắm lấy tay Lạc Anh ôm chặt vào ngực: “ Mình bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói chấn thương sọ não rồi “.
Chấn thương sọ não
Ôi trời ơi
Biết rõ An Nhiên là một cô nàng thích tốc độ còn là một tay đua trong giới đua xe tốc độ trong thành phố nhưng từ trước đến nay tay lái cô luôn rất tốt chưa bao giờ ngã xe vậy mà lần này lại có thể bị nặng như vậy.
“ Cậu bình thường lái xe rất ổn mà sao lại,...”, Lạc Anh ngồi xuống cái ghế được đặt sẵn ngay bên giường bệnh, tay vẫn bị An Nhiên nắm chặt.
“ Đều tại thằng chó đó, hắn đã say đến mức mẹ mình cũng không nhận ra mà còn chạy xe dong dong ngoài đường, còn ép theo bên xe mình buông lời chọc ghẹo, con mẹ nó “, An Nhiên vừa nói vừa đập đập tay lên giường tạo ra tiếng bạch bạch to, có thể thấy là tức giận đến mức nào.
Lực tay quá mạnh chạm đến vết thương trên đầu khiến nó nhói lên đau đớn, An Nhiên hai mắt đỏ hoe lên khóc như một đứa con nít, Lạc Anh bất lực đứng lên đi lại nhẹ nhàng xoa lên vết thương cho cô ấy.
Lạc Anh nhớ ra ở kiếp trước cũng có vụ tai nạn này xảy ra cô còn nhớ ra là tên đàn ông say sỉn ép xe của An Nhiên cũng gặp tai nạn nhưng mà hắn lại không may mắn như cô, hắn không qua khỏi, Lạc Anh buông bàn tay trên đầu cô ấy xuống, vội vã hỏi: “ Vậy tên đàn ông đó cũng bị tai nạn đúng không hắn cũng nằm ở bệnh viện này sao “.
“ Mình không biết cũng không quan tâm đến hắn làm gì, vì hắn mình mới trở nên khổ sở như vậy mà “, An Nhiên bất ngờ lớn tiếng lên, vứa nói vừa nghiến răng chỉ hận không thể tận tay bóp chết tên đàn ông đó.
Lạc Anh nhìn An Nhiên thở dài, tuy là trùng sinh nhưng cô chắc chắn sẽ có vài chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra như ở kiếp trước, giống như chuyện xém chút nữa là bị Hoắc Kinh Vũ đánh chết, tuy khác hoàn cảnh nhưng nói vẫn xảy ra, cũng như lần tai nạn này của An Nhiên, ở kiếp trước cô ấy cũng bị tai nạn giao thông nhưng lúc đó hoàn cảnh là do cô lạc tay lái còn lần này là do bị quấy rồi trên đường.
“ Được rồi đứng tức giận nữa cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương “
Lạc Anh nhìn qua bát cháo trên bàn cách giường bệnh tầm năm bước chân, chỉ nói mà không nhìn An Nhiên: “ Bát cháo đó ở đâu ra thế “
“ Là y tá mua giúp mình đó, mình nói mình muốn ăn mỳ sợi nhưng nam bác sĩ đó quá khó tính nói mình chỉ ăn được cháo nên y tá thay vì mua mỳ lại mua cháo đến, mình tức giận quá nên không ăn “, An Nhiên nói cứ như ấm ức lắm vậy.
Vốn dĩ khi nằm viện thì đâu thể ăn bậy bạ được, cô bạn này cũng quá bướng bỉnh rồi, bất ngờ bị An Nhiên giật mạnh cánh tay suýt thì ngã khỏi ghế.
“ Lạc Anh à, cậu mua cho mình bát mỳ được không “
“ Không “, Lạc Anh dứt khoát nhìn thẳng vào mắt cô mà dõng dạc trả lời.
“ Minh thấy vị bác sĩ đó nói đúng, bây giờ cậu ăn cháo vài ngày đi khỏe rồi mình đưa cậu đi ăn mỳ “, Lạc Anh đứng dậy vừa nói vừa đi đến chỗ cái bàn lấy bát cháo mở nắp nhựa ra, mùi thơm nhàn nhạt liền bay xộc vào mũi.
Đi lại giường bệnh Lạc Anh đưa bát cháo ra ngay trước gương mặt đang cam chịu của cô gái trẻ, An Nhiên mè nheo mãi, cứ quay đầu né đi.
“ Bây giờ cậu không ăn thì mình về nhé, mình về là cậu sẽ đói đó “, Lạc Anh vừa tính quay người đi liền bị An Nhiên kéo lại.
Nhìn Lạc Anh vài giây nhìn qua bát cháo đang bốc khói nghi ngút, rồi cắn chặt môi gật đầu: “ Mình ăn, mình ăn là được rồi “, gương mặt xụ xuống như cái bánh bao bị thiu.