Về nhà, Hoắc Kinh Vũ vác cô trên vài đi thẳng lên phòng ngủ rồi đi vào nhà tắm, đặt cô vào bồn tắm mở nước vòi sen đưa vào người cô, hắn đưa đến đâu lại để tay chà xác chà mạnh đến đó, vừa làm vừa nói.
“ Em đã là vợ của anh sao em dám để người đàn ông khác gần gũi, sao em dám để hắn chạm vào em “.
“ Em…em đã nói chỉ là trò chơi,…bọn em không…có gì với nhau cả, khụ khụ “.
Lạc Anh phải hứng hết cơn xối xả này đến cơn xối xả khác, nước cứ tộc thẳng vào mặt cô chảy vào mắt mụi miệng khiến cô không tài nào thở nỗi cũng không thể nói thành lời, hai tay cô quơ lấy tay người đàn ông muốn ngăn hắn lại nhưng không thể, cô quá yếu đuối không tài nào đẩy nổi một cánh tay của hắn ra, còn Hoắc Kinh Vũ thì mặc kệ cô có giải thích thế nào, hắn mạnh mẽ xé toạt cái váy trên người cô ra chà khắp mọi nơi trên cơ thể đến nỗi nơi nào cũng đỏ tấy lên như lửa đốt.
Hắn không muốn một mùi hương nào khác của tên đàn ông đó còn sót lại trên cơ thể này, hắn đã chứng kiến Tư Thành lúc nãy đã gần gũi cô đến mức nào còn xém chút là hôn lấy cô, hắn điên dại nổi lên cơn ghen ngay cả giết người cũng giết rồi.
Chỉ tội mỗi Tư Thành chết bất đắc kì tử không một lời ai oắn nào.
Lạc Anh nhận thấy càng chống cự chỉ càng khiến hắn thêm giận dữ cô chuyển sang dịu dàng nhỏ giọng hơn, muốn lạc mềm buộc chặt: “ Chồng, em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa anh tha cho em đi, em lạnh quá “.
Hoắc Kinh Vũ như mất hết lí trí, hắn vẫn làm những gì mình thích mặc cô có cầu xin, van tha hay chống cự thế nào.
Nhẹ nhàng, ôn nhu cô đều đã làm nhưng vẫn không khiến được hắn, Lạc Anh phát cấu cô đứng bật dậy xô hắn ra nhưng tên đàn ông cũng chỉ hơi nhúi người ra sau một chút hoàn toàn không xi nhê bởi cú đẩy của cô.
Lạc Anh trút hết mọi uất ức mà lớn tiếng
“Anh điên rồi sao, hở ra là ghen tuông, anh không thể nghe em giải thích sao, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy sao anh không tin tưởng em chứ, còn đánh người vô cớ, anh ấy là bạn em, chỉ là bạn học, bọn em chẳng có gì cả, anh đừng phát điên nữa, Hoắc Kinh Vũ“.
Cô thật sự không chịu nổi cái tình ghen tuông điên cuồng này của hắn nửa rồi, kết hôn với nhau gần hai năm nhưng phải hơn môt năm sau cô mới phát hiện ra bản chất thật của con người hắn, cứ như một kẻ điên vì tình, tình yêu của hắn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở chỉ vì quá ghen tuông, lúc nào cũng chuyện bé xe ra to rồi làm ầm ĩ lên nói cô không đứng đắng không biết giữ phép tắc khi đã là người có chồng nhưng tình yêu và sự chân thành của cô dành cho hắn, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết nhưng dù có yêu đến mức nào cũng không thẳng nổi sự ghen tuông trong lòng hắn.
Hoắc Kinh Vũ lại có một suy nghĩ điên dại khác hắn kéo cô vào ngực, vùi đầu mặt cô dán sát vào tấm ngực vạm vỡ của hắn, giọng nói như thể đang cố nén cơn giận: “ Có phải em đang xót cho hắn, vì tôi đã đánh hắn nên em đau lòng?, em là đang trách móc tôi tại sao lại đánh tên đàn ông đó đúng không,…hả? “
Đến chữ cuối cùng hắn gào to lên làm người phụ nữ trong long giật bắn mình, cô bây giờ cứ như bị giật điện cơ thể run rẩy, co giật không ngừng, Lạc Anh đang hoảng sợ tột độ, cô nhận ra bản thân đã phạm sai lầm khi lớn tiếng trách cứ hắn cứ nghĩ nói như vậy sẽ khiến hắn phần nào suy nghĩ lại về hành động của mình nhưng sự thật lại trái ngược, hắn bây giờ đã đạt đến cực điểm của sự tức giận, đạt đến đỉnh điểm của sự ghen tuông, ngay lúc này bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được.
Còn đang bận suy nghĩ Lạc Anh đã bị hắn kéo mạnh tay lôi ra, hắn quăng mạnh cô xuống giường cơ thể không mảnh vải che thân, phong trần nằm co ro trên giường, Hoắc Kinh Vũ cười lạnh một cái rồi đưa tay cởi thắt lưng mình.
Lạc Anh không nghĩ hắn vì chuyện này mà cưỡng ép cô, hắn chưa bao giờ ghen đến mức trở thành tên đàn ông bại hoại, hắn có giận đến đâu cũng chỉ dừng ở mức la mắng, chửi rủa cô chứ chưa bao giờ mang cơ thể cô ra để trút giận.
Nhưng mọi thứ diễn ra tiếp theo lại đi ngược với suy nghĩ của Lạc Anh, khi Hoắc Kinh Vũ quấn chặt một phần thắt lưng vào tay mình để thừa ra một phần đủ dài, hắn không nói lời nào giơ cao tay quất mạnh thắt lưng vào người cô, một tiếng hét thấu trời của Lạc Anh làm kinh chuyển cả căn phòng, cô đau đớn nước mắt nhanh chóng tuôn ra như thác, hai tay che lấy bả vai mà trợn to mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn đánh cô, hắn chưa bao giờ làm cô đau dù chỉ là một viết xước nhưng lần này con thú trong hắn đã luyện thành một con quỷ dữ, hắn ra tay đánh cô rồi.
“ Chồng,…anh đừng,…á “
“ Em dám bênh tên đàn ông khác rồi quay sang trách chồng em sao, hả “
Roi thứ hai quất xuống ngay vùng eo nhỏ để lại dấu lằn đỏ chói, càng về sau lực đánh của hắn càng mạnh hơn, cả cơ thể trước của Lạc Anh vết đánh chồng chất lên nhau còn chảy cả máu, cô khó khăn, đau khổ thốt ra từng tiếng: “ chồng,…sao anh…lại đánh…em, làm ơn dừng… em đau….
quá “.
“ Bất kỳ tên đàn ông nào cũng không được phép chạm vào em, Lạc Lạc em là của anh“
Roi thứ mười cũng gián xuống, lần này hắn đánh vào đầu cô, ánh mắt hắn bây giờ không khác gì quỷ dữ, cô không dám nhìn, thật sự không dám đối mặt với hắn, phần trước cơ thể đã bầm tím hòa cùng máu đỏ của máu hắn liền lật cô nằm sấp lại, cứ thế mà đánh, hết roi này đến roi khác, bây giờ Hoắc Kinh Vũ không còn là chính mình nữa, hắn giống như đã bị quỷ nhập mất rồi, gương mặt hắn trở nên thất thần đáng sợ tay không ngừng đánh, càng đánh lại càng mạnh hơn, Lạc Anh cầu xin mãi đến khi cô không nói ra lời được nữa, đau đớn thẩm thấu vào xương thịt, từng cơ co thắt cứ trổi dậy, hắn vừa đánh miệng vừa cười, hoàn toàn không còn là chính mình nữa.
Lạc Anh cảm nhận được rõ hơi thở đã trở nên yếu đi rõ rệt, ngay cả tim cô cũng đập dần một chậm hơn, những thứ trước mắt hóa thành hư không, cơ thể xụi lơ bất động mặc hắn đánh, bây giờ cô lại cảm nhận được cơn đau từ những trận đánh đó nữa, cô bây giờ còn cảm nhận rõ được cái chết đang cận kề, không thở nổi nữa.
Hoắc Kinh Vũ anh đánh chết tôi rồi.
Lạc Anh rơi vào bất động, lúc này Hoắc Kinh Vũ dường như đã mệt, hắn vứt mạnh thắt lưng sang một bên rồi, đi đến ngồi xuống cạnh cô, giọng thều thào: “ Lạc Lạc em đã biết sợ chưa, sau này em còn dám thân thiết với tên đàn ông khác không? “
Không thấy cô trả lời hắn đỡ lấy Lạc Anh để cô nằm trên đùi hắn, nói tiếp: “ Trả lời anh, em còn dám không? “.
Cơn ghen của hắn quá điên cuồng, quá kinh hãi.
Lạc Anh vẫn không đáp lại hắn, Hoắc Kinh Vũ nghiến răng lật mạnh người cô lại, gương mặt cô trắng bệch đáng sợ, hắn nhìn một lâu rồi như bừng tĩnh ôm lấy cô, bây giờ lại lo lắng hạ giọng: “ Lạc Lạc, trả lời anh, em làm sao vậy? “.
Hắn sờ khắp cơ thể cô, nhiệt độ cơ thể trở nên lạnh hơn một phần vì lúc nãy bị hắn ngâm trong bồn nước lạnh lại còn nằm dưới điều hòa mà bị hắn đánh, Hoắc Kinh Vũ lóe lên tia kinh sợ, bàn tay hắn run rẩy chầm chầm đưa lên mũi cô,…không còn cảm nhận được hơi thở nữa.
Hắn lay lay mạnh cơ thể người phụ nữ, hai mắt phát đỏ: “ Lạc Lạc, đừng làm anh sợ,…vợ, em trả lời anh đi, em nói gì đi, vợ “.
Dù có lay thế nào, gọi thế nào, bây giờ cô cũng chỉ còn là một cái xác, hắn đánh cô đánh đến chết rồi, hắn đã đánh chết vợ mình, đánh chết người phụ nữ mà hắn yêu nhất.
Cơ thể Lạc Anh lạnh dần, sắc máu cũng tan đi trở thành một màu trắng tang thương, nhệch nhạt.
Hoắc Kinh Vũ ôm chặt người phụ nữ vào long, hắn điên cuồng hôn lên trán cô rồi xuống hai bên má, nước mắt hắn rơi xuống gương mặt cô rồi nhỏ xuống cơ thể cô, hắn đau đớn tột độ, bây giờ hối hận cũng quá muộn rồi, cô thật sự chết rồi.
“ Vợ, anh sai rồi, đừng bỏ rơi anh,…anh không thể sống một mình, anh yêu em mà đừng bỏ anh đi,…vợ quay về với anh,…anh không dám nữa đâu vợ,….
xin em “.