Phải khó khăn lắm mới có thể khiến An Nhiên bình tĩnh trở lại nhưng cô ấy vẫn không tài nào chấp nhận được cái thai bất ngờ này, khi nghe người đàn ông kia nói sẽ chịu trách nhiệm An Nhiên đã nổi điên đến mức đập phá mọi thứ, phải nhờ đến bác sĩ tim cho liều thuốc an thần, sau khi tỉnh lại vẫn là tình trạng mất bình tĩnh đó, Lạc Anh phải đưa ra rất nhiều rất nhiều lời giải thích cũng như trấn an để trấn tỉnh cô.
Dylan chính anh ta cũng chưa thích ứng kịp với chuyện này nhưng vì thấy An Nhiên cứ kích động mãi cuối cùng cũng không chịu được mà đến nói lời xin lỗi với cô.
An Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn, lạnh giọng: “ Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, đứa bé này tôi cũng sẽ không giữ “.
Câu nói khiến ba con người trố mắt kinh ngạc, Dylan nghe xong cũng hầm hực đi lại gần bên giường bệnh, anh gằng giọng: “ Em vừa nói gì?, em dám không giữ cái thai, đó cũng là con tôi, tôi không cho phép em làm hại nó “.
An Nhiên hấc mặt, cô thật sự muốn đứng dậy rồi đấm vào mặt người đàn ông này vài cái thật mạnh, anh ta đúng là không có liêm sỉ càng không biết tự trọng.
“ Anh có quyền gì không cho phép tôi?, đây là cơ thể của tôi, tôi không muốn giữ thì sẽ không giữ “.
Lạc Anh đi nhanh đến nắm lấy tay An Nhiên
“ Cậu bình tĩnh đã, đứa bé không có tội, cậu thử cho Dylan một cơ hội đi được không, An Nhiên cậu tính sống một mình như vậy đến khi nào, cũng phải cho bản thân cơ hội chứ, hơn nữa bây giờ cậu cũng có thai với Dylan rồi, anh ấy cũng chấp nhận cậu rồi như vậy không phải rất tốt sao? “.
“ Nhưng đây là ngoài ý muốn, hơn nữa mình vốn không muốn yêu đương, cũng không biết chút gì về anh ta, anh ta cũng là vì mình vì có thai nên mới chấp nhận mình, cả hai bọn mình đều trong tình cảnh bị ép buộc không ai tự nguyện cả, bây giờ mình giữ đứa bé này, sao có thể đây “.
Lạc Anh không còn biết nói gì để cô gái này nghe hiểu được nữa, An Nhiên vốn cứng đầu, một là chuyện mình thích nếu không có chết thảm cô ấy cũng sẽ không làm.
“ Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm không phải là vì em mang thai tôi mới nói như vậy, mà vì sau đêm đó tôi đã cho người ngày ngày tìm kiếm em, chính là tự nguyện chịu trách nhiệm với em, không liên quan gì đến cái thai “.
“ An Nhiên, cậu nghe rồi đó, Dylan là tự nguyện muốn chịu trạch nhiệm với cậu, còn không ngừng tìm kiếm cậu, cậu cho anh ấy một cơ hội đi, cũng đừng làm hại đến đứa bé, được không? “, Lạc Anh vừa nói vừa gật đầu, vô cùng tán đồng với Dylan.
Dù biết An Nhiên có thể nào cũng sẽ không chấp nhận, đây là chuyện đối với một người kiêng kỵ với tình yêu như An Nhiên sẽ không vì vào lời nói đó của người đàn ông mà suy nghĩ.
“ Không, tớ không muốn cho anh ta cơ hội cũng không muốn cho bản thân cơ hội, cái thai này không thể giữ “, An Nhiên trừng mắt dõng dạc nói như lời tuyên thề.
Lần này Lạc Anh thật sự bó tay rồi, một khi An Nhiên như vậy sẽ không ai cản được cô ấy nữa chỉ là thấy thương cho đứa bé còn chưa thành hình kia, nó vốn không có tội nhưng người mẹ này của nó rất kiên định lại còn bướng bỉnh còn có một trái tim sắc lạnh vốn không hề cảm nhận được tình thương của người mẹ từ cô ấy.
Nói không cần là không cần, An Nhiên gào lớn gọi bác sĩ đến mặc cho Lạc Anh khuyên ngăn thế nào, Dylan từ đe dọa thành dỗ dành cũng không có ích gì, cô ấy vốn là miễn nhiễm với lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.
“ Bác sĩ tôi muốn phá thai, ngay bây giờ “, bác sĩ vừa đi vào còn chưa bước hụt cửa, An Nhiên đã lên giọng cao như ra lệnh, nữ bác sĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị cô làm cho giật mình, bà ấy nghiêm giọng hỏi lại
“Cô muốn phá thai, suy nghĩ chưa? “
“ Không cần phải suy nghĩ “
“ An Nhiên à,! ”, Lạc Anh kéo lấy tay áo An Nhiên gọi lớn
Bác sĩ không nói gì vừa đi đến vừa gật đầu thì đã bị Dylan chặn lại.
Dylan lẳng lặng đi đến anh không mạnh cũng không nhẹ đánh ngay vào huyệt của An Nhiên làm cô bất tỉnh, rồi để cô dựa vào lòng mình, quay sang Lạc Anh nhẹ giọng hỏi
“Cho tôi biết địa chỉ nhà cô ấy, tôi đưa cô ấy về “.
Từ bệnh viện trở về Lạc Anh mệt mỏi ngồi bệt xuống sofa, Hoắc Kinh Vũ cũng đi lại ngồi xuống để cô tựa vào người mình, vuốt ve gương mặt nhỏ, Lạc Anh chỉ chỉ ngón tay vào ngực hắn: “ Chồng à, để bọn họ như vậy sẽ không sao chứ? “
“ Đừng lo, Dylan sẽ không làm gì quá đáng với An Nhiên đâu “
Cô ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười một lúc rồi lại ôm lấy bụng mình nheo mày
“ Chồng à, em đói bụng “
Hoắc Kinh Vũ nhéo mạnh đầu mũi cô đến đỏ lên, trách móc: “ Lúc nào cũng chỉ biết lo cho người khác, bây giờ mới biết đói sao, anh tưởng em quên mất bản thân luôn rồi chứ “.
Hoắc Kinh Vũ nói xong bế thốc cô đến bàn ăn nhẹ nhàng đặt xuống, rồi quay người vừa xắn tay áo vừa nói: “ Đợi một lát “
Lạc Anh hạnh phúc gật đầu hai tay chống cằm dõi theo dáng vẻ vào bếp của người đàn ông, sơ mi trắng, quần tây đen mang với tạp dề lại thấy còn đẹp hơn khi mang với áo vest vậy chứ.
Lạc Anh âm thầm đi đến từ phía sau lưng ôm lấy người đàn ông hai tay đang thái thịt vô cùng điêu luyện, cô vùi đầu vào lứng Hoắc Kinh Vũ rồi thủ thỉ: “ Chồng à, sao anh lại thương em quá vậy? “
“ Vợ anh, anh không thương thì thương ai “
Hoắc Kinh Vũ xoay người hôn lên môi cô thật nhẹ rồi nói tiếp: “ Đừng hỏi ngốc nữa, mau đến bàn ngồi đi, đã đứng cả ngày rồi “
Lạc Anh ngang bướng lắc đầu, rồi ôm chặt hong hắn hơn, cô nhìn hắn cười hì hì như một đứa trẻ đang làm nủng với bố mình, Hoắc Kinh Vũ không cưỡng lại được sự đáng yêu này, hắn chỉ có thể cười trừ mà nuông chiều cô.
Tên đàn ông ngay cả bản thân mình còn khắc khe, kỷ luật đối với người ngoài lạnh lùng, đáng sợ bao nhiêu thì đối với Lạc Anh dịu dàng, mềm mỏng bấy nhiêu.
Ngay từ lần đầu tiên hắn gặp cô hắn đã biết chắc người phụ nữ sẽ là một liều thuốc trị liệu tốt nhất dành cho hắn, cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất cho hắn biết dịu dàng với một người là thế, vì một người mà phá bỏ nguyên tắc là như thế nào, người khiến hắn như vậy cũng chính là cô chỉ có thể là Lạc Anh, người mà hắn yêu nhất.