Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh


Ngồi trong căn phòng lớn đối diện là Hoắc lão phu nhân đứng ngay bên cạnh bà là Lý Trù, trên bàn đầy đủ mọi loại cùng trái cây, nước hoa quả, Lạc Anh ngay sau khi ăn xong liền bỏ mặt Hoắc Kinh Vũ chạy đến ngay.

“ Bảo bối của bà, cháu ăn bánh này xem xem có ngon không? “.

Là một loại bánh hình tròn màu trắng buốt bên trên còn có mè người ta gọi là bánh trôi, loại bánh này thường được người Trung Quốc ăn vào tết nguyên tiêu.

Vào tết Nguyên Tiêu ăn bánh trôi tượng trưng cho cả nhà đoàn viên, hòa thuận hạnh phúc.

Mọi người cũng dùng nó để hoài niệm về người thân đã li biệt, gửi gắm những mong ước tốt đẹp về cuộc sống tương lai.

Lạc An nghe lời cắn thử một miệng mắt liền sáng trưng vì quá ngon, cô còn nhai trong miệng đã vội cắn thêm miếng nữa, thật sự rất ngon tuy là món bánh trong ngày tết nhưng từ trước đến này chưa từng được ăn, lúc nhỏ cùng vì gia cảnh nghèo nên cũng không có cơ hội mà ăn, lớn lên rồi cũng chỉ sống một mình nên cô cũng không quan trọng vào chuyện bánh trái ngày tết.

“ Có ngon không? “.


“ Dạ ngon lắm ạ “, Lạc Anh đã ăn đến cái thứ hai, cô đưa mắt nhìn qua thêm vài loại bánh khác trên bàn, chắc chắn cũng ngon không kém.

Nhìn cô ăn ngon miệng như vậy hai người lớn tuổi lại nhìn nhau mà cười, cô dù là trong dáng vẻ nào thì cũng là một đứa trẻ to xác.

“ Bảo bối, nói bà biết tiểu Vũ đối với cháu có tốt không, nó có lúc nào mắng hay nặng lời với cháu không? “.

“ Dạ không ạ, anh ấy rất thương cháu, chiều chuộng cháu vô điều kiện “.

Lạc Anh nuốt xong miếng bánh liền lắc đầu đáp ngay, cô đưa tay lấy thêm một cái bánh, vui vẻ ăn tiếp.

“ Rất tốt, rất tốt, nếu nó có bắt nạt cháu nhất định phải nói cho bà biết, nhớ chưa?”, Hoắc lão phu nhân nói xong liền ra hiệu cho Lý Trù đẩy gần mấy đĩa bánh khác về phía cô, rồi âm thầm vuốt xuống mái tóc đen mượt.

“ Hai cháu hạnh phúc bà thật sự rất vui, bây giờ bà chỉ có một ước muốn duy nhất nữa thôi “bà nội vừa nói vừa nháy mắt với Lý Trù như ám chỉ điều gì!
Lạc Anh lập tức ngừng ăn cô ngẩng đầu, hai mắt long lanh chớp chớp hỏi lại
“ Là gì ạ? “.

“ Là được nhanh nhanh có chắc ẵm bồng, bà cũng lớn tuổi rồi còn gì, nếu hai đứa không nhanh bà sẽ rất buồn đó “.

Lạc Anh liền sững người, gương mặt cô chưa gì đã bùng đỏ lên cảm nhận được trên đầu nghi ngút khói, xấu hổ mà cúi đầu, cô biết ước muốn này của bà nội là điều hiển nhiên, có ai ở tuổi của bà mà không mong có con có cháu đễ ẵm bồng chứ, hơn nữa bà cũng quá lớn tuổi rồi, cô và Hoắc Kinh Vũ cũng đã kết hôn với nhau gần một năm rồi, bây giờ Hoắc gia cũng chỉ mong chờ vào chuyện con cái của hai người, Lạc Anh cô cũng muốn thực hiện ước muốn này của bà, cô cũng muốn sinh con cho Hoắc Kinh Vũ, hắn cũng đã sắp hơn ba mươi tuổi cũng nên đến lúc có con rồi.

Lạc Anh nhướng mày e thẹn nói khẽ
“Cháu,! cháu sẽ cố gắng ạ “.

Lý Trù cũng bà nội liền cười lớn, nhoài người đến ôm mạnh lấy cô, giọng tán thưởng: “ Rất tốt, rất tốt, bảo bối cháu phải ăn nhiều vào mới có sức mà sinh chắc cho bà, ăn đi, ăn đi“
Lý Trù bày hết tất cả những đĩa bánh ra ngay trước mặt cô, Lạc Anh ăn lấy ăn để hết đĩa này lại đến đĩa khác, ăn như thể chưa bao giờ được ăn, ăn đến no căng cả bụng còn bị bà nội hối thúc ăn nữa, Lý Trù còn mang đến thêm không ít món bánh khác, Lạc Anh thấy liền lên cơn nghẹn, cô ăn đến mức không thở nổi nữa ngồi ngửa ra ghế xoa xoa lấy bụng mình mà thở mạnh.


Đến gần khuya vẫn chưa thấy Lạc Anh trở về, Hoắc Kinh Vũ lo lắng vội tìm sang phòng bà nội mở cửa ra thì thấy cô cùng người bà lớn tuổi của mình đang cười đùa vui vẻ, còn cùng nhau đánh cờ, hắn đơ người đứng nhìn cô vợ này của hắn biết đánh cờ từ khi nào lại còn có vẻ đánh rất tốt.

Hoắc Kinh Vũ im lặng đi vào đứng ngay phía sau cô, còn đưa tay ra hiệu cho bà nọi là Lý Trù đừng nói gì, âm thầm mà nhìn ngắm cô từ sau.

Bà nội khẽ cười rồi nảy lên ý nghĩ trêu ghẹo
“Bảo bối, nói bà biết cháu có muốn có con không hay cháu muốn đợi thêm vài năm nữa? “
“ Dạ không phải đợi, cháu lúc nào cũng sẵn sàng sinh chắc cho bà, sinh con cho chồng cháu ạ “, Lạc Anh không nhận ra mình đang bị gài bẫy, cũng không biết chồng mình đang đứng ngay sau lưng mà dõng dạc trả lời.

Hoắc Kinh Vũ nghe thấy rồi nuông chiều nhếch khóe miệng, còn lắc đầu bất lực.

“ Tiểu Vũ, cháu đã nghe thấy chưa, hai đứa mong chóng sinh cho bà một đứa chắc đi nhé “
Lạc Anh liền vứt đi nụ cười trên mặt, cô mở to mắt nhìn bà nội rồi hai bên má đỏ ửng lên trông đáng yêu vô cùng, từ từ quay đầu ra sau gương mặt anh tuần của người đàn ông liền hiện ra trước mắt, hắn nhìn cô hơi híp mắt lại còn cười mím, Lạc Anh đứng nhanh dậy, ngại ngùng cúi đầu nói khẽ: “ Bà nội, bà trêu cháu “.

Ba người nghe thấy lời thủ thỉ còn xấu hổ của người phụ nữ mà cười lớn.

Hoắc Kinh Vũ siết lấy eo cô kéo vào lòng mình: “ Chơi đủ rồi chứ?, bây giờ theo theo anh về phòng được chưa?”
!
Nằm trên giường hắn ôm chặt cô, một tay vuốt ve mái tóc đen óng ả như đang dỗ cho cô ngủ, Lạc Anh nghĩ lại chuyện lúc nãy cô còn thấy xấu hổ mà không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Kinh Vũ, cứ dùi mặt mình vào ngực hắn, cô cảm nhận được gương mặt mình nóng bừng lên như có hỏa, còn thầm thở mạnh.


“ Ngủ đi trễ rồi “
Hoắc Kinh Vũ biết cô chưa ngủ, nhìn cô e thẹn như vậy cũng lặng cười, chính hắn cũng đang có biến đổi nếu cô còn không yên tĩnh e là đêm nay không một ai ngủ được.

Lạc Anh thủ thỉ trong lòng hắn, hai tay cô bấu chặt áo choàng tắm của hắn.

“ Chồng à, chúng ta sinh em bé nhé, em muốn thực hiện mong ước của bà nội “
“ Chúng ta sẽ sinh như không phải bây giờ, mau ngủ đi “.

“ Sao lại không thể là bây giờ? “
Hoắc Kinh Vũ nâng cằm cô lên cười tà: “ Lúc sáng vừa mới làm lẽ nào em không mệt sao?, vậy bây giờ chúng ta tiếp tục cũng không muộn “.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận