Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh


Hoắc Kinh Vũ ngồi bên giường nhìn Lạc Anh nẳm trên giường mặt trắng bệch, còn đang chuyền nước, đã một ngày một đêm, hắn chỉ ngồi mãi như vậy không màn ăn uống, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt gương mặt cô, đôi môi người phụ nữ khô cằn hắn sẽ dùng tăm bông chấm nước cho cô, vài tiếng lại thay cho cô một bộ đồ ngủ mới tuy chỉ nằm một chỗ nhưng không hiểu sao Lạc Anh lại chảy rất nhiều mồ hôi.

Hoắc Kinh Vũ thẩn thờ như người vô hồn mà nhìn cô bất động đến cả bà nội cũng không khuyên được hắn nhấp môi một chút đồ ăn hay nước uống nào, bà cũng rất đau lòng.

“ tiểu Vũ cháu phải ăn uống thì mới có sức chăm sóc cho tiểu Anh “.

“ Cô ấy không thể ăn cháu làm sao ăn được, Lý Trù mau đưa bà về nghỉ đi “.

Lý Trù không thể làm gì khác đánh nghe theo hắn.

Hai người họ vừa rời đi, Lạc Anh liền có ý thức, nơi giữa trán nhăn lại vì đau, miêng mấp máy khẽ gọi: “ Chồng à,! chồng “
“ Anh ở đây, Lạc Lạc “.


Hoắc Kinh Vũ ngồi thẳng lên giường nhìn đến cô, Lạc Anh từ từ mở mắt trong mắt cô bây giờ xung quanh đều hư ảo chỉ có hình ảnh của Hoắc Kinh Vũ là hiện ra rõ ràng nhất, gương mặt chứa sự mệt mỏi của người đàn ông gần hai ngày chưa chớp mắt dù là một chút.

“ Lạc Lạc, em có thấy đau ở đâu không? “.

Lạc Anh cười tươi lắc đầu, bàn tay cô chới với tìm tay hắn rồi nắm lấy, nhìn gương mặt cô không chút bất thường Hoắc Kinh Vũ mới dám thả lỏng cơ thể, sau khi cho gọi bác sĩ kiểm tra lại cho Lạc Anh chính tai nghe bác sĩ nói cô không sao nữa Hoắc Kinh Vũ mới thật sự an tâm.

Cả Hoắc gia nghe cô đã tỉnh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn những ngày qua cô bất tỉnh mỗi khi đối mặt với Hoắc Kinh Vũ là giống như đang đối mặt với diêm vương.

Lý Trù mang vào một bát mỳ trường thọ nghe nói là Lạc Anh rất thích ăn món mỳ này, bình thường vào lễ tết người ta mới hay ăn còn cô thì có ăn cả ngày cũng không chán.

Hoắc Kinh Vũ ân cần bón cho cô từng miếng từng miếng, còn cẩn thận bón thật ít để cô ăn dễ dàng hơn, Lạc Anh được ăn món mình thích vô cùng hạnh phúc mà ăn, ăn hết bát này lại muốn thêm một bát nữa, Lý Trù cũng đã nấu sẵn cho cô không ít có ăn thêm ba bốn bát nữa cũng được.

“ Còn muốn ăn nữa không? “, Hoắc Kinh Vũ nhìn dang vẻ cô đã ăn hết bát thứ hai nhưng vẫn còn muốn ăn nữa, hắn hỏi thì hỏi không đợi cô trả lời đã ra hiệu cho Lý Trù lấy thêm bát nữa.

Lạc Anh đương nhiên là muốn ăn nữa nhưng cô sờ xuống bụng mình chỉ mới nằm có hai ngày không vận động đã có mỡ bụng liền do dự: “ Hay là em không ăn nữa nhé, mỡ bụng xếp tầng rồi “.

Hoắc Kinh Vũ vỗ vỗ vào bụng cô đúng là hơi có độ nảy rồi, hắn khẽ cười: “ Không nhớ bà nội đã nói gì sao, phải ăn nhiều mới có sức sinh em bé, chẳng phải em muốn sinh em bé sao, vậy thì ăn nhiều chút “.

Lạc Anh nghe đến chuyện sinh em bé mặc lại đỏ lên như quả cà chua chín mọng, xấu hổ cúi đầu nhưng cũng rất vui liền gật đầu nói khẽ: “ Vậy em ăn thêm một bát nữa, sau này tập thể dục sau cũng được “.

!

Hai ông bà Hoắc gia cùng Hoắc lão phu nhân ngồi ở chính phòng, bà ấy nãy giờ không ngừng răn đe hai người bọn họ, bà ấy cứ chướng mắt vì thái độ của hai người dành cho Hoắc Kinh Vũ và Lạc Anh.

“ Mẹ à, chúng con cũng đâu có làm gì? hai đứa nó vẫn muốn gì được nấy đó thôi “
“ Tôi là đang nói về thái độ của anh chị dành cho hai đứa nó kìa, đừng có mà suốt ngày nói nặng nói nhẹ cháu trai với cháu dâu tôi nữa, tiểu Vũ là con trai ruột của hai người đó, chuyện này có muốn cũng không thể không nhận “, bà ấy vừa gằng hơi vừa trừng mắt, đập tay xuống bàn chính bọn họ cũng chưa từng thấy bà ấy tức giận đến mức như thế, đối với những chuyện liên quan đến hai đứa cháu của mình bà ấy mới trở nên cứng rắn như vậy, từ nhỏ đã bao bọc Hoắc Kinh Vũ trong tay dù hai người có là bố mẹ ruột của hắn cũng không dám hó hé nửa lời.

“ Mẹ à, mẹ về phòng nghỉ đi ạ, bọn con biết rồi “.

“ Biết mà lúc nào cũng xem lời tôi như nước đổ đầu vịt, nếu để tôi còn thấy cháu trai và cháu dâu tôi buồn vì hai người nữa thì cả hai cuốn gói khỏi Hoắc gia “
“ Mẹ,! ”, bố Hoắc Kinh Vũ chỉ vừa gọi được một tiếng đã thấy bóng lưng bà ấy khuất được Lý Trù đẩy xe đi mất.

Hai người nhìn nhau thở dài.

!
Hôm nay trời về đêm lại đổ lạnh bất thường, Hoắc Kinh Vũ đóng chặt tất cả cửa trong phòng để Lạc Anh không bị nhiễm lạnh, nhìn cô co mình nằm trên giường hắn âm thầm đi đến đắp thêm chăn cho cô, đưa tay sờ qua trán nhận thấy Lạc Anh có dấu hiệu cảm cúm cũng bắt đầu lo lắng, tính quay đi liền bị cô nắm chặt tay lại.

“ Chồng à,! ôm em “.


Nhìn xuống đã thấy Lạc Anh đã mở mắt nhèm nhẹp nhìn mình, Hoắc Kinh Vũ không chần chừ mà nằm xuống ngay bên cạnh cô ôm cứng vào mình, bàn tay không nóng cũng không lạnh dỗ dành trên cánh tay nhỏ.

“ Lạc Lạc, có khó chịu trong người không?, có thấy lạnh không? “
“ Một chút “, lời người phụ nữ thỏ thẻ bay ra như thể chỉ có hơi thôi.

Đã đắp chăn còn ôm kín cô như vậy mà cô vẫn thấy lạnh Hoắc Kinh Vũ đã biết những gì hắn đoán là đúng, Lạc Anh chỉ mới dính gió đã cảm mạo rồi.

Cơ thể cô vốn đã rất yếu rồi, sức đề kháng cũng kém chỉ lơ là một chút cũng dính bệnh ngay vì vậy nên những lúc cô bị thương hay không khỏe trong người Hoắc Kinh Vũ cũng không dám mở cửa dù chỉ là hé ra một chút, lúc bệnh cũng luôn phải ôm lấy cô cả ngày như vậy không nỡ rời ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận