Người phụ nữ núp mình vào ngực người đàn, từ lúc ở Mặc gia trở về Lạc Anh vẫn chưa tỉnh lại, quần áo đều do Hoắc Kinh Vũ thay cho cô, trong lúc tắm hắn còn điên cuồng lau chùi thật sạch dấu vết của Mặc Chinh ở sau lưng cô, hắn dính lấy cô không rời.
Hoắc Kinh Vũ hoàn toàn không chợp mắt được, hắn nằm ôm lấy cô không phải tự nói chuyện với mình thì cũng là vỗ về, hôn lấy cô mà dỗ dành.
!
Hình ảnh tên đàn ông đứng ngay trước giường, vừa cười khanh khách vừa vội vã cởi bộ đồ nặng nề trên người mình, hắn nhào lại người phụ nữ quyến rũ đang ở trên giường khóc than, hai tay chắp lại không ngừng cúi đâu van xin hắn, tên đàn ông càng thấy cô sợ hãi càng hứng thú mà lao đến như một con hổ đói.
“ Tôi đến với em đây “
Hắn đè lấy người cô, một tay cởi cút áo người phụ nữ tay kia mân mê vành môi đỏ mọng còn có chút máu của người phụ nữ, hắn sờ đến đâu cô lại rùng mình, sởn gai óc đến đó, sự đụng chạm đối với tên đàn ông là sung sướng nhưng đối với cô là sự ghê tởm.
Bộ đồ trên người phụ nữ nhanh chóng bị cởi sạch, tên đàn ông chiêm ngưỡng cảnh đẹp mê đắm lòng người trước mắt mà phát điên lao vào cấu xé cô.
“ Tha cho tôi, đừng động vào tôi “
“ Chồng à,! cứu em, mau cứu em với “
Lạc Anh trong cơn mê màng cứ gào thét, còn giãy giụa, vùng vẫy hai tay quơ lấy Hoắc Kinh Vũ vừa cào cấu hắn vừa khóc lóc, la hét, hắn biết cô gặp ác mộng không những không tức giận còn lo điếng lên mà ôm lấy Lạc Anh trấn tỉnh cô.
“ Lạc Lạc, là anh, là anh đây, mở mắt nhìn anh “
Lạc Anh giật mình ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy cổ áo mình sợ hãi mà che kín ngực mình, miệng lẩm nhẩm ‘ không được, đừng mà ‘ cơ thể run lên bần bật, rồi quay ngoắc đầu nhìn qua Hoắc Kinh Vũ đang ôm lấy mình, cô khóc nấc lên chui mình vào người hắn, cơn sợ hãi này đã thành cơn ác mộng đây là lần đầu tiên cô trải qua việc kinh tởm này cơ thể này của cô vốn đã nhạy cảm ngoài Hoắc Kinh Vũ ra không còn một ai đụng vào được, ngoại trừ hắn kẻ nào đụng đến cô cũng thấy thật dơ bẩn, đột nhiên cô lại thấy có lỗi với Hoắc Kinh Vũ, thấy hận bản thân vì đã dễ dàng để tên đàn ông rác rưỡi đó đụng vào mình.
“ Chồng à,! anh đừng giận, hắn vẫn chưa làm gì em, vẫn chưa làm gì em đâu “
“ Anh biết, đừng sợ, anh không tức giận, ngoan, anh ôm em ngủ “
Hoắc Kinh Vũ vuốt tóc trấn tĩnh Lạc Anh, rồi hôn vào giữa nơi chân mày cô, đến khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng còn đau lòng đó của hắn Lạc Anh mới yên lòng mặc dù cô vẫn còn đang rất sợ hãi, Hoắc Kinh Vũ làm sao lại không tức giận được nhưng không phải là với cô hắn là đang căm giận tên đàn ông kia nhưng không dám để lộ ra sát khí sợ sẽ khiến Lạc Annh sợ hãi hơn.
Hai người nằm lại xuống giường, Lạc Anh được hắn ôm chặt mà cảm thấy vô cùng an toàn, cô đưa tay day day gương mặt đang có nếp nhăn vì khó chịu của người đàn ông, rồi thủ thỉ: “ Chồng à, anh thật sự chặt tay hắn sao? “
Cô biết người chồng này của minh một khi phát điên còn dám giết người chỉ chặt một đôi bàn tay thì có là gì nhưng cô không nghĩ rằng hắn không màng đến quan hệ giữa hai gia tộc mà ra tay tàn độc như vậy, chỉ là vì cô.
“ ừm! sao vậy thấy anh ra tay nặng quá sao?“, Hoắc Kinh Vũ đương nhiên là không phải đang ghen hay khó chịu hắn chỉ là muốn thăm dò xem cô có vì chuyện đó mà sựo hãi hắn không.
“ Không, hắn như vậy là đáng, tốt nhất là nên khâu cả miệng hắn lại, hắn đã,! ”
Hoắc Kinh Vũ nhếch khóe môi, đây chẳng phải là cô đang gợi ý thêm cho hắn một cách trừng phạt tên đàn ông đó sao, Hoắc Kinh Vũ thấy khâu thêm cái miệng dơ bẩn của tên đó lại cũng tốt cũng sẽ khiến mình nguôi được phần nào cơn giận trong lòng, là hắn dám để cái miệng thối tha đó chạm vào người phụ nữ của hắn.
Lạc Anh sau một hồi lâu được Hoắc Kinh Vũ dỗ lấy thì đã chìm vào giấc ngủ nhìn cô không còn sợ sệt hay run rẩy nữa Hoắc Kinh Vũ mới an tâm thiếp đi.
!
“ Chồng à,! ”
Lạc Anh còn chưa mở mắt đã gọi Hoắc Kinh Vũ, vừa mở mắt ra đã đảo mắt xung quanh tìm kiếm hắn, cô chớp chớp mắt vài cái gọi khẽ tên hắn lần nữa nhưng không nghe đáp lại liền mặc kệ mà rời giường vào nhà tắm.
Bên ngoài sảnh lớn của Hoắc gia, người của Mặc gia và Mặc Diễn từ sáng sớm đã tìm đến nhà vì Mặc Chinh bị Hoắc Kinh Vũ cho người bắt qua đây, tên đàn ông bêy giờ nhìn không khác gì quái vật hơi thở cũng không rõ ràng nữa, Mặc Diễn thấy con trai mình đã không sống nổi còn bị Hoắc Kinh Vũ bắt qua đây tiếp tục giày vò mà đau đớn, dưới sự can ngăn của Hoắc lão phu nhân hay hai ông bà Hoắc gia cũng không khiến hắn từ bỏ sự trừng phạt giành cho Mặc Chinh, Lạc Anh chính là giới hạn duy nhất của hắn những lời của bọn họ hoàn toàn không khiến hắn nghe lọt tai.
“ Hoắc thiếu, xin anh, con trai tôi sẽ chết mất“
“ Đằng nào cũng chết, chết sớm chút cũng tốt “
Hoắc Kinh Vũ lạnh lùng nhếch miệng cười khẩy một tiếng rồi đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ mang đồ nghề đến, vì đêm qua hắn đã ghi nhận lời gọi ý của Lạc Anh nên bây giờ quyết định sẽ khâu cái miệng dơ bẩn này lại, mấy tên vệ sĩ ở Hoắc gia dưới sự dạy dỗ của hắn cũng trở nên tàn độc, sát lạnh dù là ra tay thế nào cũng không khiến bọn họ chần chừ hay do dự.
“ Chồng à,! ”
Lạc Anh đứng ngay sau lưng hắn, giọng khẽ gọi đến, Hoắc Kinh Vũ vừa quay lưng nhanh như gió mà chạy đến ôm gương mặt cô giấu vào ngực mình không muốn Lạc Anh nhìn thấy Mặc Chinh và việc làm đáng sợ kia rồi lại hoảng sợ, hắn mặc vệ sĩ ngoài kia thong thả làm nhiệm vụ của mình, bế cô lên đi nhanh vào phòng, Lạc Anh biết là có chuyện nhưng không rõ là chuyện gì chỉ thấy Mặc Diễn đang quỳ trên sàn đất đá mà khóc thảm cầu xin Hoắc Kinh Vũ.
Lạc Anh ngồi trên đùi hắn, ánh mắt thơ thẫn nhìn hắn thật lâu, Hoắc Kinh Vũ lại không tỏ ra sự lạ lùng nào nhìn cô rồi lại cười khẽ: “Đói chưa, anh gọi người mang bữa sáng vào cho em “.
Lạc Anh bĩu môi lắc đầu rồi lại hôn xuống môi hắn, cô dùng nụ hôn để trấn tĩnh bản thân mình, dịu dàng chậm rãi đi sâu vào khoang miệng người đàn ông, Hoắc Kinh Vũ cũng siết lấy eo cô kéo lại như muốn cô hôn vào sâu hơn, hắn mở hé mắt nhìn gương mặt có chút sợ sệt đó mà nhói lòng, vừa hôn lấy vừa vuốt ve tấm lưng gầy, hôn một lúc lâu Lạc Anh đôt nhiên chau mày cô đẩy Hoắc Kinh Vũ ra hai tay bịt miệng mình ngăn cơn buồn nôn rồi chạy nhanh vào nhà tắm, cúi đầu nôn mửa còn ho khan không ngớt, Hoắc Kinh Vũ bị dọa cho xanh mặt đứng ngay bên cạnh ôm bả vai Lạc Anh.
“ Lạc Lạc, em làm sao vậy, Lạc Lạc đừng làm anh sợ, sao lại nôn nhiều vậy chứ “
Lạc Anh nôn xong đột nhiên bất tỉnh dựa đầu lên vai Hoắc Kinh Vũ.