Thời gian cứ vậy thật nhanh đã trôi qua, Lạc Anh chớp mắt đã mang thai được ba tháng, thai nhi cũng ngày một lớn dần.
Bây giờ là trong thời ký ốm nghén của phụ nữ mang thai, bình thường nếu cô ngủ cả ngày thì không sao nhưng cứ hể tỉnh là sẽ buồn nôn, mỗi lần ói là cứ như thập tử nhất sinh, từ lúc bắt đầu tình trạng ốm nghén không lần nào là Hoắc Kinh Vũ không tận mắt chứng kiến cô ói mửa, nhìn gương mặt trắng toát ra sau mỗi lần nghén khiến người đàn ông đau đến nói không ra lời.
Dưới sự chăm sóc tận tình từ chồng và bà nội, Lạc Anh trong lúc mang thai muốn gì có đó, nửa đêm bật dậy thèm ăn thứ gì dù có xa đến đâu Hoắc Kinh Vũ cũng nhất định mua về được cho cô, mang thai nói là ngủ nhiều nhưng có nhiều đêm lại khó chịu mà không ngủ được nhiều lần bất lực mà khóc cũng được hắn bỏ qua giấc ngủ của mình mà ân cần dỗ dành, từ lúc cô mang thai thái độ của hai ông bà Hoắc gia cũng thay đổi, mẹ của Hoắc Kinh Vũ ngày nào cũng đích thân đến hỏi tình hình sức khỏe tối đến lại lệnh cho hầu nhân đến pha nước thảo mộc ngâm chân cho cô, trở nên ân cần nói chuyện cũng dịu dàng hơn luôn căn dặn người hầu về thực đơn mỗi ngày cho cô, ăn uống dinh dưỡng thế nào đều do một tay bà ấy lo liệu.
Lạc Anh ngồi gác hai chân lên đùi Hoắc Kinh Vũ, ôm lấy bả vai hắn nấc lên từng tiếng.
“Chồng à, em muốn ăn trái cây ướp lạnh không phải trái cây nóng “.
“ Lạc Lạc, đừng bướng, em không được ăn đồ lạnh, ướp lạnh cũng không được “
Lạc Anh mếu máo như một đưa con nít, bình thường những lúc bệnh hay không vui cô đều sẽ trở nên bám người còn làm nũng với hắn bây giờ mang thai còn làm nũng gấp đôi, ngày đêm bám lấy Hoắc Kinh Vũ không rời, hắn cũng không nỡ rời cô dù một bước, người phụ nữ này của hắn sơ hở là lại bệnh, sơ hở là lại cảm, thời gian qua cũng đã ốm không ít lần, chỉ cần về đêm quên đóng cửa sổ là sáng mai cô sẽ phát sốt ngay lập tức do vậy Hoắc Kinh Vũ ngoài công việc cũng chỉ để tâm vào mấy chuyện như đóng kín cửa sổ trước khi ngủ hay trong lúc ngủ phải chỉnh nhiệt độ điều hòa còn phải thường xuyên kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
“ Chồng à, cho em một miếng thôi cũng được, chỉ một miếng thôi “
Lạc Anh đưa một ngón tay ra trước mặt hắn, chu môi nài nỉ người đàn ông cho bằng được, nhìn người phụ nữ trong lòng mếu máo thảm thương mà không kiềm lòng nổi, tuy Hoắc Kinh Vũ vì muốn tốt cho cái thai mà suốt ngày cấm cản cô hết ăn thứ này lại đến không được làm thứ kia nhưng, mỗi lần như vậy lại thấy cô khóc mà nước mắt của Lạc Anh như thể đao kiếm thấy cô khóc là hắn đau nhói như nát cả tim.
“ Anh đã nói không được, ngoan, đừng khóc, em ăn vào bụng lại đau, con cũng đau thì làm sao? “, Hoắc Kinh Vũ lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ, kiên nhẫn mà dỗ dành nói đủ lí do vì sao mang thai không thể ăn đồ lạnh đến kết quả nếu ăn đồ lạnh vào sẽ có hại cho thai nhi như thế nào, nói một thôi một hồi Lạc Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời nhưng cô vẫn không từ bỏ được chấp niệm ăn trái cây ướp lạnh, Hoắc Kinh Vũ là người rõ nhất hôm nay cô ậm ừ nghe theo hắn nhưng rồi ngày mai cô lại bu lấy hắn mà đòi ăn cho bằng được, đây đã là ngày thứ mười hai cô như vậy rồi, nghe Lạc Anh nói rất thèm đồ lạnh nhất là kem và trái cây bỏ lạnh có lúc cô còn lén hắn ăn mấy que kem liền, ăn xong lại lăn ra ôm bụng mà khóc khiến mọi người trong nhà sợ đến mặt không còn giọt máu, sau lần đó Hoắc Kinh Vũ nửa bước chân cũng không để cô rời khỏi mình.
“ Nhưng em thấy thèm quá, hức! ”, Lạc Anh nói xong dựa đầu vào ngực người đàn ông, hai tay chọc chọc vào ngực hắn vài giây, Hoắc Kinh Vũ vừa tính đáp lại thì phát hiện người phụ nữ đã thiếp đi, hắn vuốt tóc cô cười nhếch khóe miệng dịu dàng rồi bế Lạc Anh đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn thật kỹ thấy cô ngủ ngon rồi mới quay lại tiếp tục làm việc.
“ chồng à,! ”, Lạc Anh trong cơn mê man cứ gọi mãi ‘ chồng ơi ‘, ‘ chồng à ‘, Hoắc Kinh Vũ vừa đụng vào cái máy tính chưa được năm giây lại phải đặt xuống đi về phía cô, Lạc Anh vốn là đang ngủ ngon mà lại dang tay như đang muốn hắn ôm mình, Hoắc Kinh Vũ bắt lấy tay cô lắc đầu bất lực rồi cũng nằm xuống ôm lấy cô vỗ về người phụ nữ ngon giấc, cô lúc ngủ miệng chóp chép lâu lâu lại gọi hắn, Lạc Anh ngay cả trong giấc ngủ cũng muốn bám lấy chồng mình không buôn, ngay cả trong lúc ngủ cũng chỉ nghĩ đến chồng mình mà thôi.
“ ọe,! ọe “
Lạc Anh vừa thức giấc cơn buồn nôn lại ấp đến, cô ngồi bệt trên sàn nhà cúi đầu vào bồn vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo, bên cạnh là Hoắc Kinh Vũ một tay vén lên mái tóc dài, tay kia nhẹ nhàng vuốt sau lưng cô, nhìn Lạc Anh vừa nôn còn thở hỗn hễn là trong lòng hắn thấp thỏm lo sợ, bên ngoài bà nội cùng Lý Trù cũng lo sốt vó cả lên, cứ nhìnn vào trong mà nhăn nhó không yên lòng.
Hơn năm phút sau Hoắc Kinh Vũ bế cô ra đặt trên giường đắp chăn ngay ngắn rồi quay người đi đóng chặt lại cửa sổ, bên ngoài trời đang tối dần gió đêm một lúc càng lạnh không dám để lọt một khe gió nào vào đến chỗ cô.
“ Bảo bối của bà, nôn ra rồi nhất định là đói đúng không, Lý Trù mau đi làm vài món mang cả mấy đĩa bánh lên cho con bé ăn “.
Lạc Anh bĩu môi gật gật đầu
“ Tôi đi ngay “
Lý Trù như một cơn gió đi như bay, Hoắc Kinh Vũ quay lại ngồi ôm lấy cô vào lòng rồi đút nước, mỗi lần Lạc Anh lên cơn ốm nghén là y như rằng sẽ kinh động cả Hoắc gia, chưa gì mẹ chồng cũng tìm đến đi vào vẻ mặt lo lắng nhìn cô nhưng không nói lời nào, Lạc Anh từng nghe bà ấy kể lúc trước khi mang thai Hoắc Kinh Vũ hoàn toàn không ốm nghén điều này cũng rất hiếm phụ nữ có được, không những không nghén mà ăn ngon ngủ yên, ăn vô cùng nhiều mỗi lần ăn có thể hết nửa con heo ngay cả cô khi nghe thấy còn không tin nhưng chuyện này cũng được bà nội xác nhận là thật, bà ấy cứ ăn xong lại ngủ cả ngày chỉ có vậy, hoàn toàn không hiểu cảm giác bị nghén là thế nào, cô nghe xong cũng thật mong mình cũng như vậy, cô tuy rất muốn sinh con nhưng trải qua chuyện này lại thấy sợ việc sinh con rồi, còn từng nói với Hoắc Kinh Vũ sau khi sinh bé con này ra cô sẽ không bao giờ sinh con nữa và hắn chỉ nhìn cô sung sướng mà cười.
Lúc trước cô mong đến mức nào thì bây giờ lại thấy sợ đến mức đó.