Sau khi về nhà, cả hai ai về phòng nấy. Kiều Ân vẫn còn đang đắm chìm vào sự yên bình hiếm có. Tuy nhiên nó đã bị phá vỡ bởi một tiếng súng lớn phía dưới nhà.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau xông ra, đi xuống nhà để xem tình hình. Tiếng súng lại một lần nữa vang lên, một đám người đeo mặt trắng có hình thù kì dị, khắp người được trang bị vũ khí đồng loạt xông vào nhà.
Mọi người trong nhà ngay lập tức phản ứng trước sự xâm nhập này. Những nữ người hầu thì kéo váy lộ ra một khẩu súng nhỏ được treo hai bên đùi. Quản gia thì vẻ mặt điềm tĩnh vội bấm chuông cảnh báo, truyền tín hiệu về phía Thẩm Minh.
Có lẽ tất cả người trong căn biệt thự này đều không đơn giản, cách họ sử dụng vũ khí, cách di chuyển, cách họ phản ứng như thể đã được tập luyện rất lâu để có thể đối phó với trường hợp khẩn cấp này. Mọi thứ đều được sẵn sàng để chiến đấu.
Cả Vũ Ninh và Kiều Ân cũng vậy, cả hai đều được quản gia đưa cho hai khẩu súng. Tuy có chút sốc vì cảnh tượng này vì lần đầu cô gặp phải nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh và gia nhập vào cuộc chiến.
Hai bên lao vào nhau hỗn chiến, tiếng súng vang lên ở khắp mọi nơi, đạn bay lung tung trong không gian. Thoáng chốc, căn phòng liền được nhuộm màu đỏ thẫm của máu. Vì số lượng áp đảo phe ta có chút thua thiệt.
Vũ Ninh với trình bắn súng thông thạo, đã hạ gục rất nhiều tên của địch nên anh đã trở thành đối tượng ưu tiên để diệt trừ. Khi anh đang thất thủ, một tên định tấn công anh từ phía sau nhưng không may đã bị Kiều Ân bắn trúng. Đúng lúc, súng đã hết đạn, cả hai cùng yểm trợ nhau, đánh tay đôi với quân địch.
Trong lúc đang dần chiếm thế thượng phong mặc cho bên ta đang thiệt thòi về số lượng thì đột nhiên một tiếng nổ lớn phát ra từ phía sau khu vườn. Tiếp đó, cứ khoảng 5, 6 phút là lại có một cú nổ xảy ra. Lạ thay, vị trí nổ chỉ nằm xung quanh căn nhà, không biết những trái còn lại đang ở đâu.
Thoáng chốc, cô bị Vũ Ninh kéo xuống gầm bếp. Ở đây còn có quản gia cũng bị anh kéo vào. Trong lúc Thẩm Minh không ở đây thì anh sẽ là người chỉ huy tạm thời để nhanh chóng kiểm soát tình hình.
“Chúng đã đặt bom xung quanh đây rồi. Những vụ nổ ban nãy đều xảy ra liên tiếp, theo thứ tự một vòng quanh đây, thời gian phát nổ cũng không khớp”
“Vậy nếu tôi không lầm thì, tất cả quả bom ở đây đều được kích nổ bởi một máy chủ duy nhất và có một tên nào đó đang điều khiển nó”
Kiều Ân nghe vậy liền lên tiếng.
“Nếu thật sự có một máy chủ nhất định thì em có cách phá hủy lệnh kích nổ đấy ạ. Nhưng em cần một máy tính khá mạnh để làm điều đó!”
“Tốt lắm. Vừa hay ở đây cũng có một cái”
“Ý ngài là căn phòng đó?” – Quản gia thắc mắc hỏi.
Anh gật nhẹ đầu rồi ra lệnh cho quản gia – người biết hết mọi ngóc ngách trong căn nhà, cũng là người biết công tắc mở khóa căn phòng bí mật được khóa kín.
Nhận được mệnh lệnh, ông lập tức hành động không có chút chậm trễ. Trước khi đi, vì con đường chính dẫn đến căn phòng đã bị chặn, rất nguy hiểm nên ông đã chỉ cho cô một con đường tắt mà ít ai biết cho cô.
Cô cũng không dám chậm trễ mà lập tức rời đi. Đột nhiên cô bị anh kéo lại.
“Tổng cộng đã nổ được 5 quả, ước tính còn 10 phát nổ nữa sẽ hoàn toàn khống chế được chúng ta. Tôi đoán quả bom lớn nhất được đặt ở phòng khách vậy nên hãy để ý tiếng nổ nhé!”
Tiếp đến, anh đứng phắc dậy, mở đường cho cô đi, rồi còn mình thì quay lại ngăn cản bọn họ đi qua lối này.
Khi đi đến một căn hầm tối, khiến cô không thể nhìn rõ những thứ phía trước nên chỉ cấm đầu mà chạy thật nhanh về phía trước. Đột nhiên, cô đâm vào một thứ gì đó khiến cô ngã bật ra, một thứ gì đó có vẻ to lớn đang vung dao về phía cô nhưng cô đã nhanh chóng né được.
Hắn liên tục tấn công cô trong bóng tối, cứ thoát ẩn thoát hiện, cô chẳng thấy gì nhưng hắn đã được trang bị thiết bị có thể nhìn trong bóng tối nên có thể thấy tất cả hành động của cô. Với thân thủ linh hoạt, cô đã né được mũi dao sắt nhọn của hắn dù chẳng thấy gì nhưng cả người cô không tránh khỏi có vết xước nhẹ do bị dao quẹt qua.
Vừa hay, lúc này công tắc đã được quản gia bật lên. Cô đã có thể thấy được hình dáng của hắn để có thể đánh trả.
Trận đầu chính thức diễn ra, tuy đèn đã được bật nhưng căn hầm lâu ngày không có ai sử dụng. Cả căn hầm chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ mịt từ trần nhà do bụi bám kín bóng đèn. Hai người đứng dối diện nhau, dùng ánh mắt quyết liệt nhìn đối phương.
Hắn được trang bị vũ khí nên có phần nhỉnh hơn cô một chút, nhưng những đòn đánh mà Thẩm Minh đã dạy cô thì không phải ai cũng dễ dàng đối phó được.
Mỗi cú đấm, cú đá đều được thực hiện một cách chính xác và uyển chuyển. Những pha ra đòn nhanh nhẹn đã khiến hắn phải chật vật tìm cách chống trả. Mỗi cú va chạm tạo ra âm thanh lớn, làm rung chuyển không khí căng thẳng trong hầm.
Hai người cân tài cân sức, cuộc chiến kéo dài đến khi cả hai đều mệt mỏi và đầy vết thương. Nhưng trong sự kiệt sức, họ vẫn không ngừng tìm cách tấn công đối phương, không chịu bỏ cuộc cho đến khi hắn ăn trọn một cú đá toàn lực của cô vào sau gáy rồi ngất đi.
Tuy đòn đánh cô khá hoàn hảo, nhưng sức bền cực kì kém, cả người đầy vết thương, hai mắt lờ mờ ngất đi.