Thẩm Minh lái xe đưa cô đến trước một căn biệt thự khác. Nhưng khác với lần trước, căn biệt thự này có phần sang trọng hơn trước rất nhiều.
Anh định tiếp tục bế cô vào trong nhưng bị cô cản lại.
“Tôi…tôi vẫn có thể đi được…thả tôi xuống đi ạ”
“Được không?”
“Được mà!”
Khi chân cô tiếp đất, ban đầu cô có chút mất thăng bằng, rất nhanh đã lấy lại được thăng bằng vừa định đi bước đầu tiên cô lại bất ngờ bị Thẩm Minh nhấc bổng lên.
“Tôi nghỉ cô đi không được hai bước sẽ ngã mất”
“Nói gì vậy chứ, tôi thật sự có thể tự đi mà”
Khi vừa bước vào, Kiều Ân đã bị ấn tượng bởi sự xa hoa và đẳng cấp của không gian này. Ngay từ lối vào, cô đã bị choáng ngợp bởi hành lang rộng lớn, được trải thảm sang trọng và trần nhà cao vút. Tạo cảm giác thoáng đảng và lịch lãm. Mọi chi tiết trong căn nhà đều được khắc họa một cách tinh tế, tỉ mỉ.
Điều đặt biệt là khi bước vào, tất cả người làm đều xếp hàng thẳng tấp, đồng loạt cuối chào Thẩm Minh làm cô giật mình nép mình vào lòng Thẩm Minh.
Hai người vừa rời đi, đám người làm liền bàn tán về sự xuất hiện của cô.
“Là phụ nữ kìa. Là phụ nữ thật đó”
“Nhưng mà cô ấy bị sao thế? Bị thương khắp người luôn kìa”
“Kệ đi ai mà quan tâm chứ, ông chủ còn bế cô ấy nữa”
“Có khi nào đó là phu nhân tương lai không?”
“Không thể nào, ông chủ không phải theo chủ nghĩa cấm dục sao?”
Trước mắt, anh dắt cô đến phòng ngủ của mình để tắm rửa hết vết máu và thay đồ. Trên đường đi cô không khỏi hoang mang hỏi anh.
“Đây là đây vậy ạ?”
“Là nhà chính. Ai làm chủ gia tộc sẽ sống ở đây.”
Anh bế cô vào phòng ngủ của mình, đặt cô ngồi xuống giường, đưa cho cô một túi đồ mà anh đã tiện tay mua ở siêu thị. Vừa mở ra, cô đã bị ngượng đỏ cả mặt vội đóng lại.
“Tôi…tôi không biết cỡ của cô, nên mua hơi nhiều cô cứ lựa đi” – anh quay mặt sang hướng khác không dám nhìn thẳng.
Ra là anh đã mua rất nhiều kích cỡ nội y cho cô. Nhưng mà vấn đề lớn nhất đây rồi, nội y thì có rồi nhưng mà cô sẽ mặc gì sau khi tắm xong đây.
“Nhưng…mà, lát nữa…khi tắm xong ấy…tôi sẽ mặc gì ạ?”
Phải rồi nhỉ, anh đã mua nội y nhưng không mua đồ bình thường thì mặc kiểu gì.
“À…ừm phải rồi ha” – Thẩm Minh bất lực trước sự ngu ngốc của mình.
Anh mở tủ đồ, lộ ra một dàn áo sơ mi hầu hết là màu trắng và áo tối màu. Anh lựa ra cái nhỏ nhất trong tủ đồ rồi đưa cho cô. Cô ngập ngừng nhận lấy chiếc áo. Có chết cô cũng không nghĩ rằng mình có thể mặc đồ của đại ác ma.
“Có cần tôi kêu người giúp em tắm rửa không?”
“Không cần đâu ạ, tôi vẫn có thể tự làm được mà, anh coi này!”
Vừa nói xong cô liền lập tức thị phạm, cô đứng lên, đi vài bước về phía trước. Nhưng chưa thể hiện được bao lâu, chân cô đã yếu đi, rồi mất lực khiến cô ngã về phía trước.
Theo phản xạ, Thẩm Minh đưa tay ra đỡ cô. Tuy đã đỡ được cô nhưng khi nhìn lại, cả bầu ngực của cô đã nằm trọn trong bàn tay của anh. Cô đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, anh cũng vội rụt tay lại. Chân mày có chút cau lại, lấy một tay che mặt vội rời đi.
“Tôi sẽ gọi người đến giúp”
Thẩm Minh lúc này cũng đỏ mặt rồi, anh nhìn vào tay mình. Không tự chủ được lời nói thốt lên.
“Mềm…mềm quá!”
Mốt lát sau, có một nữ hầu đã lên và giúp cô tắm rửa.
Quả thật người nhà giàu có khác, đến cả bồn ngâm mình cũng to thế này, cứ ngỡ là có thể bơi luôn ấy chứ.
“A! Đau cô nhẹ tay hơn một chút”
“Xin lỗi ạ, tôi sẽ chú ý hơn”
Kiều Ân cứ việc ngồi yên, việc còn lại đã có nữ hầu lo. Cô cứ nghĩ mãi về dáng vẻ Thẩm Minh lúc nãy.
“Đúng là có chút…dễ thương.”
Cô đã nói trong vô thức, vội che miệng mà không hiểu sao mình lại thốt ra những từ đó.
Sau khi đã làm sạch cơ thể, cô bước ra thì thấy Thẩm Minh đang ngồi trên giường đợi mình. Cô vừa bước ra, anh đã đưa mắt nhìn về phía cô. Áo anh đưa cho cô tuy nó nhỏ với anh những vẫn rất to đối với thân hình nhỏ bé của cô.
Nhìn cô trong cái áo sơ mi của mình, tóc ướt nhẹ lả lơi, nhỏ giọt xuống chiếc xương quai xanh hoàn hảo. Anh thực sự đã không kìm nỗi nữa rồi.
“Chết tiệt, em không thực sự nghĩ tôi là loại người đó đấy chứ?”
“Hửm, lão đại nói gì cơ, tôi không nghe rõ”
“Không có gì!”
Thẫm Minh khẽ nuốt nước bọt, dùng tay nơi lỏng nút áo ở gần cổ, đi nhanh về phía phòng tắm.
Vừa vào anh đã xả nước lạnh lên người, muốn làm cơ thể bớt nóng hơn một chút. Khi đã cảm thấy đỡ hơn, anh mới bước ra ngoài với bộ đồ ngủ thường ngày của mình.
Kiều Ân đang chật vật sấy tóc trước gương thì giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của anh sau lưng mình. Anh lấy đi máy sấy tóc từ tay cô, tự mình sấy tóc cho cô.
“Cắt tóc rồi?”
“Vâng, cắt sau buổi huấn luyện ngày đầu tiên ấy ạ!”
Căn phòng thoáng chốc chìm trong im lặng vì cả hai chẳng ai nói tiếng nào. Để bầu không khí bớt căng thẳng, Kiều Ân đã bắt chuyện trước.
“Chỗ này bự thế này mà không còn phòng ngủ nào khác sao ạ?”
“Nhà chính được thiết kế có 3 phòng ngủ, một phòng của bố mẹ tôi, nhưng phòng đó bị tôi niêm phong rồi, một phòng cho em bé, và còn một phòng nữa là căn này đây là cho tôi…và…”
“Và?”
“Và phu nhân của mình…”
Vốn định bắt chuyện để không khí bớt căng thẳng mà xem ra giờ còn căng thẳng hơn nữa rồi.