Có lẽ Kiều Ân đã thực sự tin vào lời nói của Thẩm Minh vào tối hôm qua.
Khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng, người hầu đã thấy bóng dáng tất bật của Kiều Ân trong bếp. Cô đã làm rất nhiều món từ Á đến Âu để anh lựa chọn tùy thích.
Mục tiêu của cô hôm nay là làm anh hài lòng và cho phép mình ra ngoài bằng mọi giá.
Khi mặt trời vừa ló dạng, đã không thấy mặt Thẩm Minh ở đâu, có vẻ anh đã ra ngoài từ sớm hơn cả cô.
Loay hoay một lát thì tất cả món ăn đều đã sẵn sàng. Vừa hay Thẩm Minh cũng đã từ ngoài trở về. Thấy vậy, Kiều Ân lập tức chạy ra trước chào đón anh một cách nồng nhiệt.
“Chào lão đại ạ! Anh vừa đi đâu về à?” – Cô đúng trước mặt anh cúi chào thành kính.
Thẩm Minh nghiên nhẹ đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh mặc kệ cô, tiến thẳng vào trong, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra vắt lên tay mình.
“Để tôi cất cho ạ”
Kiều Ân đã đưa tay ra để đón lấy chiếc áo nhưng anh lại không đưa cho cô mà đưa cho một người hầu khác. Kiều Ân đành phải rút tay lại.
“Không cần! Đây là việc của người làm”
“Thế thì…anh đã ăn gì chưa, có đói không?”
Không để anh trả lời, cô đẩy anh đến phòng ăn, kính cẩn kéo ghế cho anh ngồi.
Thẩm Minh đã hoàn toàn quên mất lời nói đêm hôm qua của mình với cô. Khó hiểu trước biểu hiện khác thường của cô.
Anh vươn tay chạm nhẹ vào mặt của cô khiến cô giật mình.
“Không có sốt”
“Tất nhiên là không có rồi, tôi hoàn toàn khỏe mạnh mà!” – Cô gạt nhẹ tay anh ra.
“Cô có thấy hôm nay cô rất kỳ lạ không?”
“Lão đại, anh nói gì vậy? Mọi ngày tôi vẫn thế này mà” – Cô cười rất tươi đáp trả anh nhưng nụ cười này lại trông rất gượng ép.
Ngồi vào bàn ăn, trước ánh mắt tròn xoe lấp la lấp lánh của Kiều Ân đối diện mình khiến anh không thể thư giãn dùng bữa được. Vừa ăn, vừa nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, cuối cũng anh cũng nhớ ra rồi.
Là lời nói tối hôm qua của mình, anh chỉ ngẫu hứng thôi mà cũng không ngờ cô tin là thật.
Nhìn dáng vẻ mong chờ với đôi mắt tròn xoe kia của cô anh cũng không nỡ từ chối. Thôi vậy, đâm lao rồi thì phải theo lao, cứ thử cho cô một cơ hội xem sao, biết đâu hôm nay lại có thể thoải mái hơn một chút.
“Đồ ăn hợp khẩu vị không ạ?”
Thú thật, đồ ăn cô nấu rất đặc biệt với anh, không phải vì nó quá ngon hay là quá hấp dẫn, chỉ là hương vị này gợi cho anh nhớ về người mẹ quá cố của mình.
“Ừm, ngon lắm” – anh không tiếc khen ngợi cô vài lời.
Được một người khó tính như anh khen ngợi, cô vui vẻ cười tươi.
“Thế thì tôi đã có thể ra ngoài chưa?”
“Chưa”
Trong chớp mắt, cô đã thay đổi tận ba trạng thái cảm xúc trên gương mặt mình. Đang vui vẻ tươi cười thì bỗng xị mặt xuống bởi lời từ chối của anh, rồi lại nhanh chóng trở nên phấn chấn, tiếp tục cố gắng.
Nhìn khuôn mặt biến đổi cảm xúc khôn lường của cô thì khóe môi hơi cong nhẹ lên. Phải để ý kĩ một chút mới thấy rằng anh đang cười.
Cả ngày hôm nay anh cũng chẳng bận gì nhiều, chẳng cần phải ra ngoài, cứ quẩn quanh trong nhà còn cô thì luôn kè kè bên hắn, cơm bưng nước rót.
Kết thúc bữa ăn, cô vừa bám theo hắn vừa lẩm bẩm.
“Ăn ba món Á, hai món Âu, không ăn gừng, không ăn đồ cay”
Ra là ban nãy, cô đã để ý từng món một mà anh ăn, cố gắng tìm ra món anh thích ăn và không thích ăn.
Kiều Ân bám theo anh đến phòng làm việc của anh. Căn phòng được bài trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, bên trong là một bàn làm việc lớn, cạnh đó có một tủ sách và một chiếc ghế sofa nho nhỏ để nghỉ ngơi.
“Hình như tôi không có nói là cô được phép vào đây thì phải”
Nghe anh nói vậy thì, cô cũng quay đầu định đi ra ngoài nhưng đi tới cửa thì cô lại quanh lại trước mặt anh.
“Đừng đuổi tôi ra mà. Tôi hứa chỉ ngồi đấy thôi tuyệt đối không làm phiền anh làm việc. Nếu cần anh có thể sai vặt tôi cũng được”
Cô nài nỉ hắn cho cô vào trong, vì nếu hắn không nằm trong tầm mắt cô thì cô làm sao làm hắn hài lòng và chấp thuận việc cô ra ngoài được đây.
“Kêu người hầu làm cho tôi một ly cam ép với một ít bánh ngọt rồi lên đây”
Kiều Ân nhanh chóng làm theo chỉ thị của anh. Rất nhanh cô đã quay trở lại với những món đồ anh cần trên tay.
“Cô lên chậm quá, tôi đã hết hứng rồi phiền cô ăn hết dùm tôi. Cô có thể ngồi ở đó, nhưng tuyệt đối cấm làm phiền tôi trong lúc làm việc.”
Theo lời anh, cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa gần đó, chỉ im lặng nhìn anh làm việc. Nhìn mãi cũng chán, cô quay sang thưởng thức đồ ăn vừa nãy mà anh dặn đem lên nhưng lại không ăn.
Trước đây, ăn thứ gì cũng đều thấy nhạt nhẽo, không ngon miệng, giờ thì có thuốc của Dung Hiệp cho rồi thì ăn gì cũng thấy ngon, đều là mĩ vị nhân gian cả. Cô ăn chiếc bánh ngọt trên bàn với biểu cảm hạnh phúc cười tít cả mắt.