Trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo chỉ có vài tiếng hơi thở rít lên trong không gian vô cảm. Ánh đèn vàng nhạt lóe lên từ bóng đèn treo trên trần nhà, tạo nên một bầu không khí u ám và có phần đáng sợ. Căn phòng được bao phủ bởi một màu sắc đen tối, từ sàn nhà và cả bức tường bao quanh.
Ở vị trí trung tâm, có một người đàn ông đeo mặt nạ, ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa sang trọng. Hắn ăn mặc rất phóng khoáng, chỉ mặc một chiếc quần dài, và khoác trên mình một chiếc áo choàng dài làm cơ bụng hắn cứ thoát ẩn thoát hiện trước mắt. Cả người hắn toát lên một sự quyền uy và tối tăm đến đáng sợ, có lẽ thân thận của hắn không đơn giản.
Dưới chân người đàn ông này, có hai tên đang quỳ gối, cuối thấp đầu, không dám nhìn thẳng. Điểm chung duy nhất của họ là sự khuôn khổ và ánh mắt sợ hãi. Trên mặt mỗi người đều có một chiếc mặt nạ trắng, có thể đoán được rằng họ không phải là người thường, mà là những tên tay sai của người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Hai tên tay sai, cả người run rẩy, ánh mắt vô cùng thất thần, như đang chờ đợi một cái kết tồi tệ sẽ đến với mình. Trong khi đó, người đàn ông ngồi trên ghế trông rất bình thản, như đang chờ đợi một thứ gì đó.
Nhìn kỹ thì hai tên này trông rất giống hai tên có mặt ở trên tầng thượng lúc cuộc chiến nổ ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn hai tên đang quỳ gối và hỏi với một giọng điệu đầy sát khí: “Hai người có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra được không?”
Hai tên đồng thanh câu trả lời.
“Là do chúng tôi bất cẩn đã để chúng truyền được thông tin ra bên ngoài để gọi tiếp viện ạ. Do chưa điều tra kĩ tình hình bên địch nên đã thất bại ạ. Chúng tôi thành thật xin lỗi Cung chủ”
Cung chủ sao? Phải hắn họ Cung, tên Họa Luân, là thủ lĩnh hiện tại của tổ chức Black Blood, cũng chính là con trai không được lộ diện của Cung Hoa Nhuận nên vẫn an toàn sống sót đến hiện tại sau khi cha mình bị tóm được.
Cung Họa Luân cười phá lên: “Không phải hai người vẫn còn sống đó sao? Thứ tôi cần là lời kể rõ ràng hơn về việc kích nổ bom.”
Nhắc đến bom hai người giật mình nhẹ, một tên nhanh nhảu đáp.
“Là Lucas thưa ngài! Cậu ta đã cố tình lộ vị trí mới dẫn đến kế hoạch thất bại!”
“Này! Nói gì đấy!”
“Đừng tưởng tao không biết mày đã làm gì. Nếu mày không cố tình nhả cho cô ta miếng mồi thì kế hoạch của Cung chủ đã thành công rồi”
“Mày thì biết gì chứ, thằng chó này!
“Tao chỉ nói những gì tao thấy thôi!”
“Còn mày thì có đóng góp gì không? Hay chỉ biết đứng nhìn, thấy tao thất bại thì cong đuôi lên mà chạy”
Hai tên phía dưới liên tục đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
“CÂM MỒM! Nhức đầu quá, Tôi gọi mấy người đến đây không phải để cãi lộn”
Chỉ một câu nói, không gian thoáng chốc trở nên im bặt.
“Lucas, cậu có gì muốn nói với tôi không?”
“Tôi thật sự không có ý xấu đâu thủ lĩnh”
“Thế cậu giải thích thế nào về việc cố tình để cô ta phát hiện ra cậu”
Cậu ta cúi thấp đầu, ấp a ấp úng, biểu hiện cực kì căng thẳng đáp lời hắn một cách sợ hãi.
“Đúng…đúng là em đã cố tình…làm lộ vị trí thưa ngài…nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà là để nắm rõ năng lực bên họ hơn ạ. Nhờ vậy tôi đã nắm được khả năng của cô ta. Sau này, chắc chắn cô ta sẽ chẳng bao giờ có thể làm tôi thất bại lần nữa.”
Cung Họa Luân để lộ ra một nụ cười khinh miệt, rút ra một khẩu súng, rồi ngồi mân mê nó.
“Tốt, tốt lắm! Nhưng mà cậu nghĩ là cậu còn có sau này sao?”
Hắn tiến đến trước mặt Lucas với khẩu súng trên tay, ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt cậu. Hắn đưa tay, tháo chiếc mặt nạ trên mặt cậu ra, lộ ra gương mặt sợ hãi đến xanh sao của cậu.
Phía sau lớp mặt nạ dị hợm đó là một gương mặt vô cùng trẻ trung và khá điển trai, đoán chừng chỉ khoảng 19, 20 tuổi.
Tên thủ lĩnh vuốt nhẹ gương mặt cậu, khẽ nâng cầm lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Tốt nhất đừng để tôi phát hiện cậu nói dối!”
Thấy mọi chuyện có vẻ đang đi chệch với quỹ đạo nên có của nó, tên tay sai bên cạnh vội lên tiếng.
“Cung chủ, ngài đừng nghe cậu ta nói nhảm, cậu ta đang có hành vi phản bội đó! Phản bội là phản bội ngài không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như thế được!”
“Vậy à? Thế ta phải làm thế nào mới đúng?”
“Giết ạ!”
Tên thủ lĩnh chỉa họng súng vô tình vào giữa trán Lucas.
“Thế này à?”
“Đúng đúng! Phải xử phạt thích đáng cho hành vi phản bội làm gương cho người khác” – hắn bày ra vẻ mặt đắc chí.
“Cậu đây là…đang dạy tôi cách làm việc à?”
“Gì cơ ạ, em…em không có ý đó!”
Hắn cứ liên mồm luyên tha luyên thuyên bào chữa cho bản thân khiến tên thủ lĩnh chán ghét.
Không để hắn giải thích gì thêm, đã bị tên thủ lĩnh thưởng cho một vé lên thiên đường.
“Còn cậu, quay trở về đi. Đừng để cảnh này lặp lại lần nữa”