Ánh sáng nhạt

Mê man ngủ không biết bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại đã thấy anh nghiêng người chống đầu chăm chú nhìn mình.
"Chào buổi sáng ." Cô ngáp một cái, ăn no ngủ ngon.
"Chào buổi sáng." anh nở nụ cười, nâng tay, dùng ngón tay lấy bỏ cái gì đó ở khóe mắt cô.
"Mấy giờ rồi?" Cô nhìn qua cửa sổ, trời đã hơi ửng sáng.
"Còn sớm, ngủ thêm một lát đi."
"Ưm." Cô ngáp một cái, trở mình, nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mà luôn cảm thấy có tầm mắt dính chặt trên người mình, quay đầu lại, quả nhiên chống lại đôi mắt màu hổ phách, "Anh không ngủ sao?"
Anh vươn tay ôm cô lại gần, làm cho cái lưng trơn bóng của cô kề sát khuôn ngực ấm áp của mình, cẵm đặt trên hõm vai cô: "Ngủ không được. Anh tự nói với mình nhìn thêm một cái, nhìn thêm một cái thôi là được rồi, nhưng mà trong lòng có một giọng nói cứ kêu lên, không đủ, còn chưa đủ." Cứ như vậy nhìn thêm một cái lại nhìn thêm một cái đến bây giờ.
Không biết trong lòng có cái gì đó từ từ tràn ra? Cô kích động giơ hai tay đỡ lấy, nhưng mà nó vẫn cứ tràn ra, làm thế nào cũng không thể nắm lại được, lặng lẽ tập trung ở hốc mắt.
Sau khi tất cả mọi người đều bỏ rơi cô, thậm chí chính cô cũng bỏ rơi mình, làm sao lại có thể xuất hiện một người như vậy, dành cho cô tình cảm như thế?
"Em không tốt." Cô nhất định phải nói rõ ràng với anh, cô thật sự không tốt, không xứng đôi với người vĩ đại như anh. Cô sợ một ngày anh phát hiện mình không tốt như anh vẫn tưởng, sẽ vứt bỏ mình.
"Anh cảm thấy tốt là được rồi." Anh hơi xê dịch, càng gần sát cô.
"Em sẽ tiêu rất nhiều tiền." Sẽ tiêu nhiều đến mức không còn lại gì, tích góp trong ba mươi năm sinh mệnh của anh sẽ không còn lại mảy may.
"Anh sẽ kiếm tiền." Con kiến xuất hiện ở thế giới này chính là để phối hợp với con dế mèn.
"Em sẽ không nấu cơm." Phàm là hành vi bình thường của con gái, cô đều không biết làm như nhau.
"Anh làm là được rồi." Anh giúp cô xoa nhẹ mi tâm.
"Anh sẽ? Anh không phải chỉ biết nấu mì ăn liền sao?" Cô thật hoài nghi.
"Chúng ta có thể cùng nhau học." Anh đáp rất trôi chảy, bọn họ còn rất nhiều cái về sau, nhất định có một ngày anh sẽ học được, trường hợp xấu nhất thì cùng lắm hàng ngày ăn ở Hoan Trường, có lẽ nhà hàng nhà anh tồn tại cũng chính vì lý do này.
"Em sẽ không học. Anh phải biết rằng, bốn nguyên tắc cơ bản của em là, đi đường căn bản dựa vào gió, đọc sách căn bản là ngắm, ăn cơm căn bản là không nấu, đàn ông căn bản là không chọn lựa." Cô đè nén sự bất an, tâm tình chơi đùa lại nổi lên, ánh mắt chớp chớp quyến rũ.
"Đàn ông căn bản không chọn lựa?" Anh cắn xuống bả vai cô, đối với điều này tỏ vẻ hoài nghi mãnh liệt.
"Đúng vậy, bằng không làm sao lại ở bên cạnh anh..........A!"
Anh xoay người đặt cô dưới thân: "Em xong rồi. Lục tiểu thư, em xong rồi , anh sẽ biến em thành một khối xương cốt."
"Ha ha ha," Cô hổn hên cười, một lát sau là hô hấp hỗn loạn, ".......Lôi.............Tiên sinh..................Chỉ có chó ............Mới dùng miệng gặm xương cốt.........."
Lôi tiên sinh bề bộn nhiều việc, không rảnh trả lời.
"............Chúng ta như thế này...........Có phải nên tính là cẩu nam nữ không.............."
Anh không nói gì, nhấc người che lại cái miệng thích nói linh tinh của cô, người này đúng là ăn ro rỗi việc. Lát sau là lại một vòng, xuống phía dưới, lại xuống phía dưới.
Bỗng nhiên, động tác của anh ngưng lại: "Chỗ này vì sao lại có miệng vết thương?"
Ngón tay thon dài của anh dừng lại gần ngực cô, vị trí vô cùng nguy hiểm, vết sẹo kia nhìn thấy mà giật mình.
"gọt hoa quả không cẩn thận." Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Không ai lại gọt hoa quả cắt thành như thế. Có lẽ lại liên quan đến cái quá khứ cô không muốn nhắc tới kia đi, anh khẽ hôn lên vết thương màu trắng mờ: "Có đau không?"
"Em quên rồi." Thật sự là đã quên, đã lâu lắm rồi, cái đau trên thân thể đã sớm quên hết, huống chi có thể nhìn thấy miệng vết thương cũng không đau lắm.

Cô kéo người anh xuống, dùng phương pháp hữu hiệu nhất dời đi sự chú ý của anh.
Sau đêm đó, 24 giờ vẫn là ngày đêm luân phiên, bầu trời cũng không có thêm một mặt trời, nhưng với cuộc sống của cô mà nói, dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc sống trong mắt cô rực rỡ như mùa hè, cõi lòng cô chan chứa cảm động nâng niu nó trong lòng bàn tay.
Hành lý của cô ít đến mức làm anh giật mình: "Nói cách khác, cái túi này chính là tất cả hành lý của em?"
"Đúng vậy." Cô trả lời, từ trong vũ trụ đại bao lấy ra đồ vật này nọ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, notebook, bộ sạc...... cuối cùng là một con lợn tiết kiệm bằng gốm màu trắng rất lớn.
"Đây là cái gì?" Lôi Húc Minh ở một bên vốn bị tài năng đặt vô cùng nhiều đồ vật linh tinh trong một cái túi của cô dọa ngốc rốt cuộc tỉnh lại.
"Hộp tiết kiệm a." Cô nhìn nhìn anh khinh thường, thị lực đúng là càng ngày càng kém.
"Em phải tiết kiệm tiền?"
Cô lắc lắc ngón tay: "Không phải em, là chúng ta. Hân hạnh được tiên sinh chiếu cố nhiều hơn a." Sau này có một ngày, khi hộp tiết kiệm được nhét đầy, cô sẽ nói anh biết giấc mộng của mình, nhưng không phải bây giờ.
Sau này, một từ ngữ ấm áp biết bao.
Cô nghĩ, trên mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp.
~~
Anh vẫn như trước kia, đối với Hoan Trường chuyện gì cũng tự mình hỏi đến, nhưng mà đã sắp xếp cho chính mình ngày nghỉ cuối tuần.
Anh vốn muốn dùng mấy ngày này cùng cô đi dạo chơi khắp nơi, nhưng mà cô lại lắc lắc đầu.
"Em thích ở nhà."
Tình cảm đi khắp nơi quá mệt mỏi, rất dễ dàng mệt mỏi, thật ra cô vẫn hướng tới hai người ủ một ấm trà, đều tự làm chuyện mà mình thích, thỉnh thoảng ngước mắt lên có thể thấy người kia----giống như bây giờ vậy.
"Làm sao vậy?" Anh bắt được ánh mắt trộm ngắm mình của cô, kinh ngạc hỏi.
"Chưa thấy qua người đẹp trai a." Cô cho anh một vẻ mặt "Vậy thì sao" đầy bướng bỉnh.
Đôi mắt hoa đào của anh hơi hơi cong lên: "Vậy ngắm thêm vài lần đi."
Cô làm cái mặt quỷ, cười, lại cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Anh cũng không buông tha cô, đem trò chơi đang chơi dở lưu lại, qua bên cạnh cô: "Đang đọc gì vậy?"
"Ngôn tình tiểu thuyết." Cô đẩy cái đầu đang ngả vào vai mình của anh, "Chơi trò chơi của anh đi."
"Không thích." Anh rất rõ ràng cự tuyệt, "Anh cũng muốn đọc."
Trước kia là ai nói anh giống ông cụ non? Làm anh bây giờ già nhanh như vậy, giống hệt người già si ngốc. Cô thở dài , cầm sách kẹp vào đầu gối: "Không thích hợp cho đàn ông đọc."
"Sẽ không." Anh lắc đầu , cố gắng lấy quyển sách của cô, "Tình cảm của anh vô cùng tinh tế, rất thích hợp."
"Dịch ra." Cô cười giấu sách sang bên cạnh.
"Cho anh xem." Anh vươn người qua cô tìm kiếm.
"Được rồi được rồi đừng có ồn ào." Cô lấy một tay chọc chọc ngực anh, "Có phải có người nên đi nấu cơm rồi không?"
Anh vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, hai tay chống ở bên cạnh cô như cũ, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi phẫn nộ đứng dậy, đi về phía nhà bếp còn không cam lòng quay đầu lại: "Vậy lần sau cho anh xem."

Cô yên lặng nở nụ cười.
Cô bắt đầu biết đến một bộ mặt khác của anh, sau khi trong nhà có biến cố anh đã bắt đầu lặng lẽ giấu bộ mặt kia đi, bộ mặt kia giống như một đưa trẻ. Anh sẽ vì thất bại nhỏ trong trò chơi mà nguyền rủa, cũng sẽ vì ở trong trò chơi đánh được thứ tốt mà vội vàng chạy đến khoe với cô, sẽ ngủ lười biếng không muốn dậy, thỉnh thoảng cũng sẽ ngáy.
Anh cũng hiểu rõ một bộ mặt khác của cô, bộ mặt kia rất yên tĩnh, không cần lấy bộ mặt thích vui đùa ẫm ĩ đến để ngụy trang. Nói thật ra cô không thích nói chuyện lắm, thích đọc sách , thích vẽ, thích mỉm cười, không thích cười to. Bình thường lúc cô cười to là lúc cô muốn che giấu cái gì đó hoặc muốn hóa giải sự xấu hổ.
Những gì ngày đó anh đáp ứng cô anh quả nhiên đều làm được. Anh tự mình học nấu ăn, vì thế nhóm đầu bếp của Hoan Trường mỗi ngày đều bị quấy rầy.
"Cho đậu phụ thối vào trước hay là cho tiêu vào trước?"
"Dầu? Cần phải cho dầu sao?"
"Chờ một chút, hơi nóng làm mờ mắt kính của tôi."
"50 gam? Gặp quỷ, tôi làm sao biết được bao nhiêu là 50 gam?"
"Lưu sư phụ, xin nói với tôi những lời nói người thường có thể nghe hiểu được. Cái gì là cho thêm một chút nước? Một chút là bao nhiêu?"
Đầu bếp gần như sụp đổ, đáng thương hề hề đề nghị: "Ông chủ, hay là chúng ta tìm một người đến nhà anh nấu nướng?"
"Quên đi." Anh vò đầu, có chút thất bại, "Thật ngại quá, làm phiền mọi người. Tôi tự mình làm thử trước, thứ Hai đi làm lại thỉnh giáo mọi người."
Bên kia nhóm đầu bếp vừa nghe thấy được giải thoát mừng đến phát khóc, bên này Lôi nhị thiếu gia giương mắt nhìn nồi niêu muôi chậu, chỉ biết trộn lẫn hết cả rau xanh lại, làm lung ta lung tung một hồi liền thành món ăn, chắc cũng coi như đồ ăn có tính sáng tạo.
Trong lúc anh tối tăm mặt mũi làm ra đĩa thức ăn không nhìn ra nguyên liệu gì, khóe mắt thoáng thấy người phụ nữ của mình đang đứng ở cửa nhà bếp quan sát.
"Làm sao vậy?" Anh đặt nồi xuống.
Cô lắc lắc đầu, cười nhợt nhạt.
Thật ra, cô đã đứng ở đây một lúc lâu rồi. Nhìn bóng dáng bận rộn chạy qua chạy lại nấu ăn trước bàn bếp của anh, không biết sao, trong đầu lại hiên lên một hình ảnh.
"Trước kia em thường xuyên thấy bóng dáng một người phụ nữ bận rộn trong nhà bếp, mà người đàn ông lại ở ngoài nhàn nhã đọc báo hút thuốc. Khi đó em đã cảm thấy, lúc người phụ nữ đứng trước bàn bếp bận rộn nấu ăn, cũng là lúc cuộc đời của cô ấy xong rồi." Cô bước tới sau lưng anh, vòng tay ôm thắt lưng anh, dán mặt trên lưng anh. Cô ngửi thấy mùi dầu khói gia vị nhàn nhạt trên người anh, trước kia có rất không thích mùi vị này, nhưng mà ở trên người anh, lại cảm thấy mùi hương thật dễ chịu.A
Anh hơi quay đầu lại, rũ mắt nhìn cô: "Anh sẽ không để em xong rồi." Không thích nấu ăn, anh làm là được, anh sẽ không để cô làm chuyện mà mình không thích.
Cô đặt trán trên lưng anh, dùng sức đâm vào vài cái: "Anh thật là ngu ngốc hết mức........." tiếng nói hơi dừng một chút, chuyển thành nhỏ giọng, "Em có thể vì anh mà xong rồi."
"Phồn Tinh......" anh đột nhiên xoay người, nắm lấy bả vai cô, ánh mắt nhìn cô vui sướng như điên.
Cô bình thường mặc dù thích ồn ào, nhưng không giỏi giãi bày tình cảm thật sự của mình, anh biết, cho nên cũng không hề gò ép. Không tính lần uống rượu đó, đây gần như là lời nói rõ ràng nhất mà cô từng nói, vào lúc cô tỉnh táo, vào lúc cô tự nguyện, lần đầu tiên cô nói ra trái tim của mình với anh. Bảo anh làm sao có thể không vui sướng?
"gọt hoa quả không cẩn thận." Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp.
Không ai lại gọt hoa quả cắt thành như thế. Có lẽ lại liên quan đến cái quá khứ cô không muốn nhắc tới kia đi, anh khẽ hôn lên vết thương màu trắng mờ: "Có đau không?"
"Em quên rồi." Thật sự là đã quên, đã lâu lắm rồi, cái đau trên thân thể đã sớm quên hết, huống chi có thể nhìn thấy miệng vết thương cũng không đau lắm.
Cô kéo người anh xuống, dùng phương pháp hữu hiệu nhất dời đi sự chú ý của anh.
Sau đêm đó, 24 giờ vẫn là ngày đêm luân phiên, bầu trời cũng không có thêm một mặt trời, nhưng với cuộc sống của cô mà nói, dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Cuộc sống trong mắt cô rực rỡ như mùa hè, cõi lòng cô chan chứa cảm động nâng niu nó trong lòng bàn tay.
Hành lý của cô ít đến mức làm anh giật mình: "Nói cách khác, cái túi này chính là tất cả hành lý của em?"

"Đúng vậy." Cô trả lời, từ trong vũ trụ đại bao lấy ra đồ vật này nọ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, notebook, bộ sạc...... cuối cùng là một con lợn tiết kiệm bằng gốm màu trắng rất lớn.
"Đây là cái gì?" Lôi Húc Minh ở một bên vốn bị tài năng đặt vô cùng nhiều đồ vật linh tinh trong một cái túi của cô dọa ngốc rốt cuộc tỉnh lại.
"Hộp tiết kiệm a." Cô nhìn nhìn anh khinh thường, thị lực đúng là càng ngày càng kém.
"Em phải tiết kiệm tiền?"
Cô lắc lắc ngón tay: "Không phải em, là chúng ta. Hân hạnh được tiên sinh chiếu cố nhiều hơn a." Sau này có một ngày, khi hộp tiết kiệm được nhét đầy, cô sẽ nói anh biết giấc mộng của mình, nhưng không phải bây giờ.
Sau này, một từ ngữ ấm áp biết bao.
Cô nghĩ, trên mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp.
~~
Anh vẫn như trước kia, đối với Hoan Trường chuyện gì cũng tự mình hỏi đến, nhưng mà đã sắp xếp cho chính mình ngày nghỉ cuối tuần.
Anh vốn muốn dùng mấy ngày này cùng cô đi dạo chơi khắp nơi, nhưng mà cô lại lắc lắc đầu.
"Em thích ở nhà."
Tình cảm đi khắp nơi quá mệt mỏi, rất dễ dàng mệt mỏi, thật ra cô vẫn hướng tới hai người ủ một ấm trà, đều tự làm chuyện mà mình thích, thỉnh thoảng ngước mắt lên có thể thấy người kia----giống như bây giờ vậy.
"Làm sao vậy?" Anh bắt được ánh mắt trộm ngắm mình của cô, kinh ngạc hỏi.
"Chưa thấy qua người đẹp trai a." Cô cho anh một vẻ mặt "Vậy thì sao" đầy bướng bỉnh.
Đôi mắt hoa đào của anh hơi hơi cong lên: "Vậy ngắm thêm vài lần đi."
Cô làm cái mặt quỷ, cười, lại cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Anh cũng không buông tha cô, đem trò chơi đang chơi dở lưu lại, qua bên cạnh cô: "Đang đọc gì vậy?"
"Ngôn tình tiểu thuyết." Cô đẩy cái đầu đang ngả vào vai mình của anh, "Chơi trò chơi của anh đi."
"Không thích." Anh rất rõ ràng cự tuyệt, "Anh cũng muốn đọc."
Trước kia là ai nói anh giống ông cụ non? Làm anh bây giờ già nhanh như vậy, giống hệt người già si ngốc. Cô thở dài , cầm sách kẹp vào đầu gối: "Không thích hợp cho đàn ông đọc."
"Sẽ không." Anh lắc đầu , cố gắng lấy quyển sách của cô, "Tình cảm của anh vô cùng tinh tế, rất thích hợp."
"Dịch ra." Cô cười giấu sách sang bên cạnh.
"Cho anh xem." Anh vươn người qua cô tìm kiếm.
"Được rồi được rồi đừng có ồn ào." Cô lấy một tay chọc chọc ngực anh, "Có phải có người nên đi nấu cơm rồi không?"
Anh vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, hai tay chống ở bên cạnh cô như cũ, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi phẫn nộ đứng dậy, đi về phía nhà bếp còn không cam lòng quay đầu lại: "Vậy lần sau cho anh xem."
Cô yên lặng nở nụ cười.
Cô bắt đầu biết đến một bộ mặt khác của anh, sau khi trong nhà có biến cố anh đã bắt đầu lặng lẽ giấu bộ mặt kia đi, bộ mặt kia giống như một đưa trẻ. Anh sẽ vì thất bại nhỏ trong trò chơi mà nguyền rủa, cũng sẽ vì ở trong trò chơi đánh được thứ tốt mà vội vàng chạy đến khoe với cô, sẽ ngủ lười biếng không muốn dậy, thỉnh thoảng cũng sẽ ngáy.
Cô ho khụ khụ che giấu, chịu không được đưa tay đẩy anh sang một bên: "Không cần phải đắc ý bừa bãi, thật ra em là sợ phải ăn mấy thứ anh làm kia. Cảm thấy nếu phải chết, chết trong tay mình vẫn tốt hơn."
"Anh không ngại." Anh dùng sức ôm chặt cô, ngả trên vai cô, vui vẻ không thèm để ý những gì cô nói.
"Tránh ra nào." Cô đẩy anh ra, hơi thở có chút gấp gáp, "Em chết đói."
Anh không chịu buông cô ra.
Cô bước tới trước bàn bếp, nhìn nhìn đống rau dưa may mắn vẫn còn dùng được, tính toán rất nhanh, bắt đầu xử lý.
"Em làm?" Anh hơi giật mình.
"Dù sao em cũng phải đảm bảo mình không rơi vào tình trạng chết đói." Cô rất thuần thục thái rau, " Ví dụ như, lúc có rau, có gạo, có củi, có bếp, sẽ không cần phải ăn đồ ăn sống."

"Em đã nói.........."
Cô cười cười tự giễu: "Có người từng nói với em rằng, nếu muốn làm cho đàn ông vào bếp, trừ khi ngươi kiên trì không nấu ăn, còn không thì không bao giờ có thể." Thật xót xa, quanh đi quẩn lại, nhà bếp chính là trách nhiệm của phụ nữ. Mà cô, mặc dù biết đạo lý này, cuối cùng vẫn chui đầu vào lưới.
Anh nắm bả vai cô: "Chúng ta lập thời gian biểu được không, sắp xếp việc nhà một lượt, việc ai nên làm thì người đó làm."
"Đó là đương nhiên." Cô quay đầu giơ dao lên, giả bộ hung ác khua loạn: "Anh nếu dám lười biếng thì chờ đấy em cho anh vào nồi."
Nói mình không làm, cũng không phải là không muốn nấu ăn. Vì người mình yêu mà vào bếp cũng là một loại hạnh phúc, nhưng mà sẽ không phải là nghĩa vụ. Biết bao nhiêu người phụ nữ ở trong nhà bếp vất vả đổ mồ hôi, thậm chí không cẩn thận còn có thể đổ máu, nhưng mà đổi lại trong lòng đàn ông lại cảm thấy đó là đương nhiên, cảm thấy đây là việc của phụ nữ phải làm, bọn họ vắt chân chéo ngũ uống trà là được rồi.
Chính vì nguyên nhân này, mà dù muốn làm, cũng sẽ nói là không biết.
Nhưng mà người đàn ông này khác biệt. Phẩm cách của người đàn ông này khác biệt. Cô biết, cô biết vậy. Bởi vì anh nói sẽ không để cô xong rồi, anh đã nói, nhất định sẽ làm được.
"Nói không chừng món này chỉ cần thêm một chút nữa là ngon rồi." Cô nấu ăn, anh không có việc gì làm, liền bưng thành quả vừa rồi của mình lên, suy nghĩ hão huyền.
Cô tà nghễ cười liếc mắt nhìn anh, không nể tình nói: "Không phải một mà là ba."
"Này, làm người không nên đuổi tận giết tuyệt." Anh ra vẻ nghiêm túc.
"Được rồi , được rồi, em nếm thử." Cô rút đôi đũa ra, chuẩn bị thử đồ ăn.
Nếu là trước kia, thức ăn như vậy, lúc có thể lựa chọn, cô sẽ không động vào.
Những thói quen cố chấp từ trước đó của hai người đều dần dần thay đổi, lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện.
Nhưng mà có một số thay đổi khác, rõ ràng đến mức kể cả những người bên cạnh cũng phát hiện ra.
Hôm nay Lôi Húc Dương vừa đặt mông ngồi xuống trên bàn làm việc của Lôi Húc Minh, đã nhướn người về phía anh, vừa quan sát vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ."
Người ngồi trước mặt rõ ràng là thằng em trai anh vẫn nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, rõ ràng mới chẳng bao lâu, nhưng mà dường như lại có cảm giác đã rất lâu rất lâu không gặp.
"Ăn rồi phải không?" Đã là anh em, sẽ không quanh co lòng vòng.
Lôi Húc Minh liếc mắt nhìn lướt qua anh.
Lôi Húc Dương vỗ tay một cái, quả nhiên.
Khó trách hôm nay nhìn nó cứ cảm thấy, lòng hăng hái bị nó ẩn giấu thật nhiều năm đều nổi lên, nó lại trở lại giống như mười mấy năm trước khi nó gần hai mươi tuổi, tao nhã khéo đưa đẩy, nội liễm mà không âm trầm.
Có điều hồ ly thì vẫn cứ là hồ ly, chẳng qua là từ lông trắng biến thành lông đỏ mà thôi, bản chất cũng chẳng có nhiều khác biệt.
"Nói cách khác, trước kia mày kỳ quái đều là do âm dương không điều hòa, tóm lại là triệu chứng của lão xử nam?" Lôi Húc Dương vuốt cằm suy xét.
Lôi Húc Minh như cươi như không nhìn anh.
Lôi Húc Dương a a kêu lớn: "Lão Nhị, có nhầm hay không, người bình thường lần đầu tiên phá tân bị người ta trêu trọc như vậy, làm gì có ai nhìn người khác âm hiểm như mày, dù sao cũng phải có chút phản ứng đỏ mặt ngượng ngùng chứ. Tao biết rồi, mày nhất định la máu tuần hoàn không tốt."
"Cái gì mà máu tuần hoàn không tốt?" Lục Phồn Tinh đang đi vào cửa, vừa lúc nghe thấy câu cuối cùng, vào cửa nhìn Lôi Húc Minh nở nụ cười, thấy Lôi Húc Dương ngồi ở trên bàn, "Lôi đại ở đây rồi a."
"Không được gọi anh là Lôi đại, khó nghe." Vẻ mặt Lôi Húc Dương như muốn đi đại tiện, vài lần nói chuyện với người phụ nữ này, cô ấy đều gọi như vậy. Anh khó chịu nhìn cô, mắt đột nhiên sáng lên, vừa rồi trêu trọc  : "Times New Roman","serif"'>"Đúng vậy." Cô trả lời, từ trong vũ trụ đại bao lấy ra đồ vật này nọ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, notebook, bộ sạc...... cuối cùng là một con lợn tiết kiệm bằng gốm màu trắng rất lớn.
 
"Đây là cái gì?" Lôi Húc Minh ở một bên vốn bị tài năng đặt vô cùng nhiều đồ vật linh tinh trong một cái túi của cô dọa ngốc rốt cuộc tỉnh lại.
"Hộp tiết kiệm a." Cô nhìn nhìn anh khinh thường, thị lực đúng là càng ngày càng kém.
"Em phải tiết kiệm tiền?"
Cô lắc lắc ngón tay: "Không phải em, là chúng ta. Hân hạnh được tiên sinh chiếu cố nhiều hơn a." Sau này có một ngày, khi hộp tiết kiệm được nhét đầy, cô sẽ nói anh biết giấc mộng của mình, nhưng không phải bây giờ.
Sau này, một từ ngữ ấm áp biết bao.
Cô nghĩ, trên mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp.
~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận