“Nếu anh rời bỏ em,em sẽ chết cho anh xem!"
Người hiện đại cố chấp thật sự làm cho người ta đau đầu, mềm mại cứng rắn van xin giày vò trách móc cái gì cũng làm đến vô song, hình như có bao nhiêu chiêu số làm người ta hết hy vọng ở ngôn tình tiểu thuyết đều lôi ra dùng hết, MM không muốn chia tay này đã dùng đến cả chiêu bài tự sát.
Nhưng mà hình như mọi người đã quên mất, sinh mạng của bản thân mình mà mình còn không biết quý trọng , thì vì cái gì đòi người khác phải quý trọng?
Tìm cái chết? Lục Phồn Tinh nhìn không chớp mắt, hai mắt sáng rực lên, cảm giác tế bào hưng phấn trong cơ thể đang rục rịch muốn thử sức.
"Muốn sống muốn chết như thế nào mặc xác cô, không cần diễn cho tôi xem." Cảm thấy người đang níu cánh tay mình nhảy nhót, Tiểu Cố có chút tức giận, vốn chỉ muốn làm cho cô gái kia tự từ bỏ, không nghĩ lại đi đến bước này. Anh giận tái mặt nhìn cô gái ăn nói nặng nề kia, buông Lục Phồn Tinh ra, vỗ vỗ bả vai cô, "Không có chuyện của cô, đi lên tìm Lôi Húc Minh."
"Chìa khóa." Cô cũng không chịu đi, cười tươi xòe bàn tay đòi anh chìa khóa xe.
"Tinh Tinh---"
"Ta nói lại lần nữa. Chìa khóa." Nụ cười trên mặt cô tan biến, ánh mắt sáng ngời đầy ngoan cố làm anh phải chịu thua.
Anh thở dài, rút chìa khóa từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay cô, đổi lấy nụ cười cảm tạ của cô.
"Buôn bán phải thấu tình đạt lý, MM cô đã muốn chết, tôi tiễn cô một đoạn đường." Cô gái kia không kịp cự tuyệt, sức lực không bằng được Lục Phồn Tinh , thoáng cái đã bị cô lôi ra khỏi quán bar.
Lôi Húc Minh nhìn thấy cô gái quỷ quái dựa người vào cửa và cô gái tóc màu cam quay lại nhìn Tiểu Cố không đồng tình. Tiểu Cố thõng xuống, mắt hẹp dài chứa đầy bất đắc dĩ: "Không có cách nào, các ngươi cũng biết, Tinh Tinh bình thường cái gì cũng tùy tiện, nhưng một khi đã cố chấp, chẳng có ai lay chuyển được cô ấy."
"Làm sao vậy?" Anh một tay đút túi, đi xuống cầu thang. Tam giác tình yêu đàm phán, sao lại thành nữ phụ kéo nữ chính chạy trốn?
"Cô ấy cùng người ta đi đùa giỡn với tính mạng."
~
Ngoài trời không biết đã mưa từ khi nào, mặt đường như vừa được gột rửa.
"Cô muốn làm gì?" Lúc cô gái phản ứng được, người đã bị nhét vào trong xe, cô kinh hoảng hỏi , muốn mở cửa xe ra ngoài, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, "Thả tôi ra."
"Cô sợ sao?" Lục Phồn Tinh ngồi trên ghế lái, hơi nhổm người nhích lại gần, cười hì hì giúp cô ta thắt dây an toàn.
"Sợ---Tôi sợ cái gì?!" Cô gái dừng động tác không ngừng đập cửa kính xe lại, ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía cô, mặc dù toàn thân đang run rẩy, mặc dù cô gái có nụ cười cổ quái kia làm người ta cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng cô không muốn mất mặt trước mặt tình địch, "Tôi chẳng có gì phải sợ!"
"Tốt lắm." Cô gật gật đầu khen ngợi, sau đó tặng cô gái một nụ cười hết sức phóng khoáng, "Vừa rồi chúng ta mới nói chuyện gì nhỉ?"
"Tôi có chết cũng không chia tay với anh ấy!"
Vừa nghĩ tới phải bảo vệ tình yêu của mình, cô gái lấy lại dũng khí đã mất, gào lên.
"Tôi cũng vậy, có chết cũng hi vọng được ở bên cạnh anh ấy." Cảm động a, rơi lệ a, tri kỷ a, "Nếu những thứ chúng ta có chết cũng không muốn thấy đều đã xảy ra, nghĩ thế nào cũng thấy đời người thật là hoang đường, chi bằng chúng ta cùng nhau chết đi."
"Cái gì?" Cô nói quá nhanh quá dài lại chuyển ý quá nhiều, cô gái không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy giờ phút này mình có chút sợ sệt, xe dĩ nhiên đã lăn bánh.
"Tôi nói," cô cười , khoe hàm răng trắng tinh, "Tôi thành toàn cho cô." Cô xoay bánh lái, đưa xe chạy vào đường ngược chiều.
"Ai , sợ ai...." Cô gái lặng lẽ nắm chặt dây an toàn.
"Tôi biết, tôi biết cô lá gan rất lớn." Cô giẫm mạnh chân ga, xe lại tăng tốc , "Thật đáng tiếc giờ là buổi tối, muốn đâm xe còn phải xem có tốt số hay không.”
Hàng Châu về đêm không náo nhiệt, đặc biệt gần nửa đêm, càng ít xe chạy trong trung tâm thành phố.
"Hừ, tôi thấy, là cô không dám đâm thì có." Tốc độ xe như gió bão sớm đã vượt qua cực hạn cô gái từng chịu đựng trong quá khứ, ngực rất khó chịu, vô cùng ham muốm xe dừng lại để có thể nôn mửa, cô lại còn chết vì mạnh miệng, trong lòng thầm nhủ, nữ quái nhân chẳng dám đâm xe đâu. Chỉ cần chịu đựng qua lần này, Tiểu Cố sẽ là của cô, nữ quái nhân cũng không dám cướp đoạt, vì hạnh phúc của chính mình, nhất định phải chịu đựng! Yêu mà có dũng khí, vĩnh viễn không bại!
"Cô nói chuyện thích nhắm mắt sao?" Cô trong lúc lái xe bay như gió bão, cư nhiên còn có lòng dạ thảnh thơi quay qua tán gẫu với cô gái.
Cô gái mở mắt ra, bỗng chốc phát hiện nữ quái nhân cư nhiên bỏ một tay khỏi tay lái chống đầu, nửa người quay qua nhìn phản ứng của mình: "A, cô làm cái gì vậy, mau đặt tay trở lại đi!"
"Ơ?" Cô rất là vô tội trợn mắt nghi hoặc, "Sao phải đặt tay lại, như thế này không phải chúng ta có thể chết nhanh hơn sao?"
".........Đúng........Cô nghe nhầm rồi..........Tôi vừa rồi không nói gì cả........." Trái tim đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi, nhưng vì mặt mũi dù yếu ớt cô cũng không thể cầu xin tha thứ, nữ quái nhân chỉ dọa mình mà thôi, nhất định là vậy.
"Chúng ta tán gẫu đi, cô quen Tiểu Cố như thế nào?"
"Ai cần cô lo!"
"Tiểu Cố đã từng nói thích cô hay là muốn bên cô cả đời chưa?"
"Không liên quan đến cô!"
"Cô không biết Tiểu Cố rất đa tình sao?"
"Tôi sẽ làm anh ấy thay đổi!"
"Cô thích đọc Tịch Quyên hay là Vu Tình?" Từ ngôn tình tiểu thuyết mà ra đi, công tử trăng hoa thay đổi mà cũng tin?
"A!"
Cô gái đột nhiên bất ngờ hét lên.
Xe trước mặt chuẩn bị đâm phải, nữ quái nhân không hề né tránh, ngược lại là lái xe kia vội vã tránh khỏi, người lái xe nhảy xuống giơ ngón giữa chửi to cái gì đó, nghe không được, bởi vì gần như ngay thời điểm đó, nữ quái nhân đã như gió bão đi xa.
Lòng tin chắc chắn trước đó bị phá tan, trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác lo sợ.
Người phụ nữ này........Thật sự muốn chết sao..........
"Chơi vui không?" Lục Phồn Tinh quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái, nhẹ nhàng trêu tức.
Cô gái đã không nói ra lời.
"Còn có trò vui hơn." Cô cười nghịch ngợm, vừa nói khỏi miệng hai tay đã rời khỏi bánh lái, "Nhìn đi, kích thích phải không, đời này cũng chưa từng chơi đùa như vậy phải không?"
Lại có vài chiếc xe nữa suýt chút nữa đâm phải cuối cùng lựa chọn đâm vào giải phân cách.
Trên mặt cô gái đã trắng bệch không còn chút máu, tâm lý sinh lý cũng chỉ chịu đựng được đến vậy, không thể hơn nữa, cô mở to hai mắt, cả người run rẩy, rốt cục từ cổ họng bức ra một câu: "Dừng xe....."
Xe sau khi trôi dạt về một bên, két một tiếng dừng lại.
Lục Phồn Tinh cười yếu ớt nhìn cô gái nhảy khỏi xe, chạy tới ven đường nôn mửa.
"Đồ điên........Cô là đồ điên......." Cô gái run rẩy chỉ thẳng vào cô.
"Tôi cũng chưa nói là không phải a." Cô thật vui vẻ nhận lời tán dương của cô gái, "MM , còn muốn chết vì Tiểu Cố không? Tôi có thể giúp cô, như vậy trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng có bạn , có thể ở dưới đó cùng nhau nghiên cứu ngôn tình tiểu thuyết. Nhưng mà cô cho rằng Tiểu Cố đáng giá để cô chết vì anh ta sao?"
"Tôi....." Muốn nói không đáng, lại không cam lòng dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình như vậy, muốn nói đáng, vừa rồi tới gần cái chết như vậy làm cho cô không dám nói năng tùy tiện, hơn nữa người đó thực sự đáng giá cho cô vì anh ấy mà chết sao? Bị sự giằng co trong lòng tra tấn đau đớn, những thứ từng vô cùng tin tưởng dường như đã bắt đầu lung lay, tại một giây đó, tất cả hóa thành lệ nóng.
Cô khóc rống lên, khóc giống như một đứa trẻ, dùng hết sức lực mà khóc, khóc đến trái tim tan nát, buồng phổi nứt ra, cảm thấy tất cả những gì mình tin tưởng đều sụp đổ tan tành.
Lục Phồn Tinh xuống xe, thở dài một tiếng, ngồi xổm trước mặt, xoa xoa đầu cô: "Em gái nhỏ, thế giới này là như vậy đấy."
Một đêm khuya như vậy, bên đường cái Hàng Châu không có mấy xe chạy qua.
Một cô gái trải qua quá trình biến đổi tâm lý từ một cô gái trở thành một người phụ nữ.
Thỉnh thoảng có xe vì nghe thấy tiếng khóc lớn của phụ nữ mà tạt qua. Đèn xe xẹt qua vũng nước trên con đường gập ghềnh, giống như ánh sao lấp lánh vô cùng.
~
Nhà hàng Hoan Trường.
Chỉ có một cái đèn trần được mở, ánh sáng chiếu xuống đàn dương cầm, tỏa ra trải thành một vòng tròn. Mọi vật xung quanh đều chìm trong bóng tối lờ mờ.
Lôi Húc Minh nghiêng người dựa vào đàn dương cầm, hai tay khoanh trước ngực, hơi đăm chiêu nhìn Lục Phồn Tinh đang đứng ở nơi nửa sáng nửa tối.
Ban nãy cô vừa về đến Đương Quy, ba người kia lập tức cùng nhau xông lên khởi binh vấn tội, làm hại cô vội vàng kéo anh bỏ chạy.
"Tôi không hề biết Hoan Trường là của anh nha." Cô hưng trí bừng bừng liếc nhìn bốn phía. Nhà hàng Hoan Trường ở Hàng thành rất có tên tuổi, chủ yếu là do mỗi đầu bếp ở đây tay nghề đều phi phàm, đồ ăn chất lượng lại thường xuyên đổi mới, hấp dẫn rất nhiều kẻ tham ăn.
"Tôi cũng không biết quán bar đối diện toàn người không bình thường." Anh nhún vai buông tay, động tác cực kỳ phóng khoáng, cực kỳ cao quý.
"Ha ha ha, đừng để Sát Sát nghe được, không cô ấy mỗi ngày sẽ đến trước nhà hàng của anh diễn."
"Sát Sát?"
"Đúng đúng, chính là cái người mở cửa, là cái người có bề ngoài kiên cường nhưng linh hồn yếu ớt đó."
Bề ngoài kiên cường nhưng linh hồn yếu ớt? Linh hồn anh thấy rồi, còn bề ngoài ở chỗ nào? Đáy mắt hoa đào sau gọng kính ánh lên tia cười yếu ớt.
"Bọn họ đều là bạn tốt của tôi." Cô lại còn trái ngắm một cái, phải ngó một cái, thuận miệng nói suy nghĩ của mình: "Giống như anh vậy."
Anh đứng thẳng dậy, đi tới trước đàn dương cầm, ngón tay thon dài xẹt qua bàn phím, dưới ngón tay của anh, đàn dương cầm vang lên âm điệu êm tai. Lúc nghe thấy những câu này của cô, có một dòng nước ấm từ đáy lòng anh róc rách chảy ra, cùng với kinh ngạc.
Anh từ xưa tới giờ là con người lãnh đạm trong tình cảm, cũng rất khó thổ lộ tâm tình với bạn bè vừa quen biết, nhưng với cô lại khác, với cô nói ra mọi thứ thật dễ dàng.
Anh ngồi xuống: "Muốn nghe cái gì?"
"Sao cũng được a." Cô ngồi trên ghế dựa, hai tay khoanh lại tỳ trên lưng ghế, cằm gác trên cánh tay, nhìn không chớp mắt.
Anh nghĩ nghĩ, đánh nốt nhạc đầu tiên, rồi những nốt nhạc nối đuôi nhau trào ra như dải ngân hà.
"A! Nhạc khúc Ngôi sao nhỏ biến chất!" Cô vui vẻ khẽ nói.
Anh bị cô chọc cười, động tác ngón tay cũng không hề dừng lại: "Mạc Trát mà nghe thấy cô nói như vậy sẽ khóc mất."
"Mặc sức a, ngoài kỹ năng khoe khoang vẫn là kỹ năng khoe khoang, nhạc khúc biến chất thì đúng hơn là biến tấu." Cô khua khua tay, không hề bứt rứt, "Anh đang dùng đàn gì?"
"Steinway." [23] dừng một chút, như nhớ tới cái, "Đàn này cũng gần giống như cô vậy, giọng đặc biệt lớn a. Steinway âm sắc rất to, âm cao giống như nhung, vừa tinh tế vừa mạnh mẽ, âm trung lại như kết thành chuỗi hạt lớn tinh thuần trong suốt, chỉ có điều âm trầm làm người ta có chút tiếc nuối."
Cô say mê nghe anh rủ rỉ, giọng nói của anh như rượu nhạt hòa tan với tiếng đàn dương cầm: "Lôi Húc Minh, anh thích đàn dương cầm như vậy, sao không đi theo con đường này?"
"Cuối cùng cũng cảm thấy gọi một người đàn ông lão luyện là Tiểu Minh nghe rất quái dị sao?" Anh liếc xéo cô, " Đi con đường kiếm tiền này, tôi nói rồi, gia đình tôi từng rơi vào cảnh bần cùng."
Cô giật mình. Người đàn ông trước mắt này lại có ý thức trách nhiệm nặng nề như thế, đến tận hôm nay vẫn như xưa tích cực chuẩn bị, đề phòng gia đình một ngày nào đó lại gặp phải mùa đông.
Ý thức trách nhiệm, vốn là phẩm chất một người đàn ông nên có, nhưng mà ở thời buổi này, người có ý thức trách nhiệm nặng nề, ngược lại biến thành ngoại tộc.
"Nếu cảm thấy Lôi Húc Minh khó gọi, cô có thể gọi tôi là Tiểu Lôi." Anh có lòng tốt đề nghị cô, tiện thể đổi đề tài, "Tôi có một người anh trai, tất cả mọi người đều dùng Đại, Tiểu Lôi để phân biệt."
"Gọi Tiểu Lôi nghe cũng rất quái lạ. Tên của anh thật không hay, gọi thế nào cũng khó. Cái loại Tiểu Minh ngây thơ hồn nhiên này không thích hợp với anh, A Minh nghe giống như hạt dưa, Húc Húc nghe như có ba cấp [24], Tiểu Lôi gọi lên giống như mỗi ngày trên đỉnh đầu có sét đánh xuống."
Anh cười nhẹ không nói, yên lặng đánh đàn.
"Như tôi thật tốt." Cô lấy mình ra làm gương, "A Tinh a, Tiểu Tinh a, Tinh Tinh a, thế nào cũng phù hợp, mấu chốt là con người phải đáng yêu nha.
Cô nghĩ đi nghĩ lại: "Quên đi, vẫn gọi tên đầy đủ của anh, dù sao anh cũng gọi tôi bằng tên đầy đủ."
"Tùy cô." Anh cười đánh một nốt nhạc, nhạc khúc thay đổi, khúc biến tấu dân ca vui nhộn của Chopin, "Ban nãy ra ngoài làm gì?"
"Gì cơ? À, không có gì , dùng lý lẽ giải thích, dùng tình thân ái lay động em gái nhỏ ý mà." Cô thuận miệng nói bừa.
Nếu đúng như vậy , ba người ở Đương Quy sẽ không căng thẳng như vậy nói cô đi đùa giỡn với tính mạng. Đáy lòng biết cô đang nói dối, anh cũng không vạch trần cô, bạn bè chính là như vậy, lúc người khác không muốn nói , không nên ép hỏi, muốn nói tự nhiên sẽ nói cho ngươi, không phải ngươi cái gì cũng nói, là người ta phải nói cho ngươi mọi chuyện, bạn bè là thổ lộ tâm tình, không phải trao đổi.
"Thường xuyên phải xử lý chuyện như vậy sao?" Anh nhớ tới cô nói mình là nữ phụ.
"Không có cách nào." Cô nghịch di động của mình, "Ai bảo Tiểu Cố là kẻ ăn tạp nhất Hàng Châu , thường xuyên rước phiền toái đến cửa, tôi với Tây Tây và cả Sát Sát đành thay phiên nhau giúp anh ấy ngăn chặn."
"Kẻ ăn tạp?"
"Phải , chính là răng lợi tốt, khẩu vị tạp nham , ai đến cũng không từ chối, lớn nhỏ ăn tất, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều sẽ không rối loạn tiêu hóa, haha." Cô cười ha hả, "Lại nói tiếp, nguyên tắc làm người của anh và anh ấy rất trái ngược nha."
"Phải." Tiếng anh trả lời.
"A Lôi, anh như vậy , không bị người khác làm phiền sao?" Vẫn cảm thấy gọi tên đầy đủ rất phiền toái.
Lúc cô gọi tới chữ Lôi, trái tim anh nhảy lên một chút : "Làm phiền cái gì?"
"Chính là.......ai nha, anh biết rồi! Bọn họ nói phụ nữ qua 28 vẫn là xử nữ tâm lý sẽ biến thái.........Không phải tôi nói anh biến thái, tôi muốn nói, những người bên cạnh anh......"
"Đương nhiên là có nói rất nhiều." Anh cười nhẹ, ấn phím hơi mạnh tay, dường như nhớ tới cái gì đó, "Bình thường mọi người đều cho rằng , một người đàn ông ba mươi tuổi chưa kết hôn như tôi, nếu không phải có bạn gái ổn định không muốn kết hôn, thì phải là kẻ chơi bời phóng đãng. Bọn họ nghĩ thế nào cũng được, tôi sẽ sống theo cách của tôi. Chuyện tách bạch trái tim và thân thể tôi không làm được, nói tôi cuồng đạo đức cũng được, tâm lý biến thái cũng không sao, không cần thiết vì lựa ý hùa theo người khác mà thay đổi nguyên tắc làm người của mình."
Giọng nói rầu rĩ của anh cho thấy anh cũng có áp lực và hoang mang, cũng không ung dung như lời anh nói, nhưng mà dù thế nào anh cũng đi theo con đường mình lựa chọn, có lẽ có kẻ trào phúng, có người châm biếm, nhưng với cô, ngoài tôn kính cũng chỉ có kính nể.
"Tôi vẫn cho rằng.......Người như anh sẽ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của tôi, không có thật......" Cô cúi đầu tự lẩm bẩm.
"Cái gì?" Anh không nghe được tiếng nói của cô.
"Không có gì." Cô lắc lắc đầu.
"Không nên chỉ nói về tôi, cô thì sao? Tuổi một xấp dầy còn giả dạng đáng yêu, không ai nói gì sao?" Anh cố ý nói khích cô.
Cô quả nhiên oa oa kêu to: "Cái gì mà giả dạng, cái này gọi là thiên tính đáng yêu không có cách nào mất đi được."
"Vậy nói một chút với tôi về người rất giống tôi xem?" Tượng tượng khuôn mặt mình đụng hàng với người khác, dù sao vẫn cảm thấy có chút là lạ.
Cô còn thật sự nâng cằm suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu: "Tôi tình cờ gặp anh ấy ở bệnh viện."
"Bệnh viện?"
"Phải, tôi và anh ấy đều bị bệnh, sau đó thì quen biết. Anh ấy là người đàn ông rất dịu dàng , dịu dàng pha với một chút thương cảm, bởi vì cô gái mà anh ấy yêu, cũng không yêu anh ấy. " Cô nhìn anh, ngẩng mặt cười sâu xa, "Anh ấy cũng giống anh, đều một lòng một dạ. Sau này tôi đã biết, nhìn giống như anh, thì cơ bản đều là đàn ông một lòng một dạ."
"Lúc nào giới thiệu tôi với anh ta đi, tôi xem có còn gì đáng kinh ngạc không."
"Vẫn là quên đi, sau khi xuất viện chúng tôi không liên lạc nữa, hơn nữa anh không nghe nói sao, hai người giống nhau gặp mặt, một người trong đó sẽ chết." Cô thuận miệng nói bậy.
"Nói chuyện vớ vẩn." Anh cười mắng cô một câu, "Người nhà cô đâu?"
"A? Lúc tôi bảy tuổi ba chết, tám tuổi mẹ chết........"
"Lần trước cô nói ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ." Anh liếc ngang nhìn cô, sửa miệng nhanh hơn tàu hỏa như vậy, thật sự là kẻ cướp.
"Dù sao chết lúc bao nhiêu tuổi cũng giống nhau, kết quả đều là đã chết." giọng nói của cô quá mức vui sướng, như đang trốn tránh cái gì, "Không bằng kể cho anh nghe cái khác, nội dung vở kịch như kiểu bị bạn bè lừa gạt linh tinh........."
Anh ngừng tay, đứng lên, hơi nhíu mày: "Hình như hơi mệt rồi. Đi, tôi đưa cô về nhà."
"Đưa tôi ra nhà ga đi." Cô ngẩng mặt, cười nói với anh: "Tôi bỗng nhiên muốn đi thiên đường Cẩm Giang bay nhảy quên trời đất."
Anh chắc đã phát hiện cô không bình thường đi.
Đến tận khi ngồi trên tàu hỏa, nhớ tới hành động bỗng nhiên dừng đánh đàn của anh, Lục Phồn Tinh mới hiểu được anh có dụng ý.
Chính là anh cái gì cũng chưa hỏi, cái gì cũng không nói, thông cảm cô, cư nhiên lại vẫn là lấy cớ mình mệt mỏi.
Người đàn ông này, luôn như vậy, vừa khoan dung vừa cơ trí làm cho anh luôn duy trì được sự bình tĩnh tỉnh táo cao độ, đối với thế sự không phê phán, nhưng tuyệt đối không thông đồng làm bậy.
Người phụ nữ kia bỏ qua anh thật sự đáng tiếc.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy có chút đau lòng.
Tàu còn chưa chạy. Thỉnh thoảng thấy nhân viên công tác đi lại ngoài cửa sổ xe.
Tàu đêm, không có nhiều người.
Cô đã quen với hành trình như vậy, không ai làm bạn.
Nhưng mà giây phút này, cô lại cảm thấy nỗi cô đơn chưa từng có, ngực giống như tảng đá bị vứt xuống vực sâu , vang lên âm thanh buồn mà yếu ớt.
Thật trống rỗng.
Cô nắm chặt quần áo trước ngực, cố chống lại sự rạn nứt đau đớn ở nơi đó, ý cười khẽ luôn tồn tại trên mặt đã tan biến từ bao giờ.
Cô tựa đầu vào cửa kính xe lành lạnh, gào thét: "Xong đời........"
Thật sự xong đời. Cô, hình như có chút thích anh ta.......
Cô từ trước đến giờ cái gì cũng dám chơi, cái gì cũng muốn thử, nhưng riêng với tình cảm là từ trước đến nay không dính dáng chút nào.
Luôn cảm thấy từ khi thích một người là lúc bi kịch bắt đầu rồi, huống chi lại thích một người đàn ông đã có người phụ nữ khác trong lòng.
Cô nhìn cô gái mơ hồ trên cửa kính tàu hỏa, nhếch lên một nụ cười chua sót.
~~
Đêm 30 - Đêm giao thừa.
Cứ vào ngày lễ, cả Hàng thành lại tưng bừng pháo hoa, là thủ phủ kinh tế của tỉnh, cuối năm âm lịch đương nhiên càng náo nhiệt.
"Lôi tổng, sang năm gặp."
"Sang năm gặp." Lôi Húc Minh đang cầm di động nói chuyện, nghe tiếng chào hỏi thì mỉm cười trả lời một câu , sau đó lại cúi đầu, "Đã xong rồi, con lập tức về ngay, yên tâm đi, mẹ, con sẽ lái xe cẩn thận."
"Lôi tổng, sang năm gặp."
"Sang năm gặp. . . . . .Được rồi, không nói chuyện với mẹ nữa, con thu dọn chút đồ đạc xong sẽ về ngay."
Quay về văn phòng thu dọn qua loa, xếp đặt lại văn kiện, kiểm tra lại nguồn điện xem đã tắt chưa, cửa sổ không vấn đề gì.....Sau khi sắp xếp xong một loạt việc vặt vãnh, chậm rãi thở ra một hơi, mới chính thức cảm thấy một năm nữa lại sắp tới rồi.
Thật nhanh.
Không biết từ khi nào, thời gian trôi quá nhanh làm cho anh trở tay không kịp, dường như chưa làm được cái gì, một năm lại một năm nữa đã trôi đi.
Ngoài cửa sổ, một đám pháo hoa lao thẳng lên không trung, vừa va chạm với màn đêm, toàn bộ xương cốt lập tức bung ra tỏa thành vô vàn đốm sáng nhỏ.
Có một vài đốm lửa nhỏ rơi vào đầu óc toàn một màu đen đặc của anh, chiếu sáng một ý niệm trong đầu ----- người không bình thường trải qua giao thừa như thế nào?
Anh vừa đi về phía cửa vừa lấy di động tìm kiếm dãy số của cô.
Non nửa năm nay, thay đổi duy nhất có lẽ là quen biết Lục Phồn Tinh đi, con dế mèn có lực hành động siêu cấp này, cô nghĩ tới cái gì sẽ lập tức làm ngay, dù cho thời cơ không thích hợp, giống như lần đó nửa đêm đi Cẩm Giang, cô thà rằng lang thang dọc đường để tới nơi mình muốn tới, cũng không muốn đứng ở một chỗ chờ đợi, Sát Sát nói cô dường như giống với những người muốn cứu vớt thế giới, đã nghĩ đến thì sẽ không muốn nhàn rỗi dù chỉ một khắc ----- qua một người không bình thường quen biết một tiểu đoàn thể không bình thường, cũng là cái đời người không ngờ đến trong non nửa năm này.
Đẩy cửa ra ngoài, đột nhiên gió lạnh thổi tới làm anh phải kéo chặt áo, lúc này di động cũng đã thông suốt.
Tút ----
Tút ----
Leng keng đinh ---- leng keng đinh ----
Tút ----
Có một hợp âm mơ hồ gì đó, tiếng động xa xa không phải âm thanh anh chờ đợi sẽ nghe thấy. Rất nhẹ, rất nhỏ, rất xa, đáng lẽ ra anh không nên nghe thấy, nhưng mà anh lại nghe được.
Quái dị, gần như quỷ dị, như cảm giác được cái gì đó, anh dừng bước chân đi về phía bãi đỗ xe, chậm rãi, chậm rãi xoay người.
Bên kia đường cái, quán bar đã nghỉ ngơi để đón giao thừa.
Tiếng pháo dây, pháo hoa, tiếng xe, tiếng người lẫn lộn; cái hợp âm leng keng kia dội đến không gian vắng vẻ phía trước.
Anh thấy cô.
Mặc áo bông đỏ thẫm viền lông trắng, mang bịt tai màu trắng lông xù, mái tóc buộc thành hai bím lỏng lẻo, ngồi ở trước cửa Đương Quy, phảng phất như búp bê bị vứt bỏ.
Cô nhìn thấy anh, nở một nụ cười trong trẻo như hoa tuyết.
Cô không có nơi nào để trải qua đêm giao thừa, anh không biết làm sao lập tức mời cô về nhà mình. Cô cũng không từ chối, suốt dọc đường ồn ào đi theo anh về nhà.
Tại một khắc khi anh đỗ xe vào gara, cô dường như có chút sợ hãi, lúc anh chuẩn bị mở cửa xuống xe, cô tóm lấy ống tay áo anh: "Thật sự không có việc gì chứ?"
"Bây giờ mới hỏi không phải là quá muộn rồi sao?" Anh cảm thấy hơi buồn cười, gần một tiếng trên xe cũng không thấy cô nghĩ đến vấn đề này.
Cô buông tay, lập tức đưa hai tay ôm lấy hai bên tai, tỏ vẻ vô tội: "A, tôi cũng chỉ hỏi anh một tiếng cho đúng đạo nghĩa thôi mà."
Anh ba một cái đánh vào đầu cô: : "Được rồi, mau xuống xe."
Anh mở cốp xe, lấy ra một đống quà tặng to nhỏ, bùm bùm ném tất cả vào trong ngực cô, nhìn cô ôm thành một chồng cao cao xiêu xiêu vẹo vẹo, vẻ mặt hoang mang rối loạn kêu to "Mưu sát a mưu sát", phá lên cười.