Ánh Sáng Nơi Hoàng Hôn

Trong một căn phòng tối, ánh đèn vàng nhạt hắc lên hình bóng của người đàn ông gần năm mươi, trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ chân mày xuống gò má, làm cho gã càng thêm hung dữ, đáng sợ. Không biết thuộc hạ nói gì với gã, chỉ thấy gã tức giận ném vỡ chiếc gạt tàn trên bàn làm việc, khuôn mặt vặn vẹo làm cho vết sẹo kia càng trở nên dữ tợn hơn.

"Sao bọn chúng dám. Lập tức hẹn với Lam Diễm bang, tao muốn gặp bang chủ của bọn chúng."

Tên thuộc hạ e sợ hắn nhưng vẫn nói: "Chuyện này thật sự là lỗi của chúng ta, là do chúng ta trễ hẹn trả tiền hàng, bọn chúng có quyền cướp lại ạ."

Người đàn ông này là người đứng đầu Tử Thạch bang, cũng là bang phái đang tham gia vào cuộc chiến với ông Khương.

Ông ta tức tối đạp mạnh vào chiếc ghế, cơn giận không biết bộc phát vào đâu thì cửa mở, một người đàn ông mặc vest bước vào, ông ta là chủ tịch tập đoàn Hoành Thiên, công ty rửa tiền thông qua công ty Nhật Thiện.

Vừa bước vào, gã đã trưng ra bộ mặt khó chịu: "Bang chủ Tử Thạch, người của ông có làm được việc không vậy, tại sao bây giờ Uyển Thượng Lưu Hòa và Uyển Thượng Lưu Mục vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia vậy."

Stone- bang chủ Tử Thạch bang muốn phản bác thì thuộc hạ của gã đã tiến đến nói nhỏ với gã rằng: "Tất cả những người được phái đi đều không có tung tích ạ."

"Mày nói cái gì, những tên được phái đi đều là sát thủ hàng đầu, chỉ có hai tên đó lại không giải quyết được?" Stone phẫn nộ rống to.


Gã không chỉ tức giận vì mất đi mấy tên thuộc hạ gã bỏ công rèn luyện, mà còn bị mất mặt trước đối tác.

"Hoành tổng, ông nói bọn họ chỉ là những thương nhân bình thường, lại có thể thoát khỏi tay của sát thủ chuyên nghiệp sao?"

Hoành tổng nghe gã nói cũng ngỡ ngàng, hai người đó lúc nào thì ghê gớm như vậy. Ông ta cũng tức giận không kém, biểu cảm dữ tợn nói: "Bằng mọi cách nhất định không được để bọn họ sống."

Dừng một chút, ông ta bỗng nở nụ cười đầy nguy hiểm, "Không phải Uyển Thượng Lưu Hòa còn một đứa con gái nữa sao. Xử lý nó đi."

Nói rồi ông ta nhìn Stone, giọng điệu mỉa mai: "Lần này chỉ là một đứa con gái, đừng nói với tôi là ông cũng không xử lý được đi."

Stone bị chế nhạo nhưng phải nhẫn nhịn, đây là lỗi của gã.

┅┅┅┅┅┅┅

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống vườn hoa đang vươn mình khoe sắc, mỗi cánh hoa đều mang trên mình sắc màu, kiểu dáng độc nhất vô nhị.

Uyển Thượng Lưu Ly ngồi giữa vườn hoa, đắm mình trong ánh sáng hoàng hôn đang bao trùm khắp khu vườn. Bộ sưu tập Sắc Hoa của cô gần như hoàn thành rồi nhưng cô vẫn cảm thấy nó thiếu một sắc thái nào đó.

Đây là khu vườn tư nhân của một người bạn của anh trai cô. Và vì sao cô lại có thể ở đây mà không có bất cứ người khách nào đến làm phiền cô, vì cô cũng là một cô đông của nơi này.

Cô đã đăng ký tham gia một cuộc thi thiết kế rất được xem trọng, ý tưởng chủ đề rất độc đáo và có tính thách thức rất cao, nếu lấy được giải thưởng ở đây thì sẽ nhận được sự công nhận của rất nhiều chuyên gia và tập đoàn thiết kế.

"Tiểu thư, đến giờ cơm rồi, chúng ta nên về rồi." Bạch Phong xem đồng hồ trên tay, dứt khoát bước đến nhắc nhở cô.

Lưu Ly đang ngẩn người thì giật mình, nhìn cô lúc này có chút ngơ ngác, ánh sáng hoàng hôn đỏ rực ở phía chân trời nhuộm lên người cô một vầng sáng, như một thiên thần bước ra từ hoàng hôn, bước ra một thế giới xa lạ, có chút mơ hồ, mờ mịt nhưng lại toát lên sự ngây thơ, thuần khiết đánh cắp tâm trí của người nhìn.

Bạch Phong phút chốc tưởng mình bị lấy đi hồn phách, phút chốc thất thố liền cúi đầu không dám nhìn nữa.


Biệt thự Nam Cung

Từ khi trở về Lưu Ly chỉ ăn qua loa sau đó liền trốn trong phòng không ra khỏi nửa bước. Cô ôm một chiếc thú nhồi bông hình con thỏ màu hồng, chán nản nói chuyện điện thoại với Uyển Như.

Uyển Như nhìn khuôn mặt ủ rũ sắp dài đến tận đất của Lưu Ly mà cũng rầu theo. Làm thiết kế là vậy đó, lúc thì ý tưởng ào ạt như vũ bão, muốn vẽ cũng vẽ không kịp, lúc thì như ở sa mạc, muốn kiếm một giọt nước cũng khó.

Đừng nói chi là giờ cô đang muốn sửa thiết kế, khó lại càng khó, giống như đánh code mà bị bug, cách nhanh nhất chỉ có thể xóa bỏ toàn bộ rồi viết lại.

"Hay chúng ta ra ngoài chơi đi, cậu cứ như vậy cũng không nghĩ ra được gì đúng không?" Uyển Như hào hứng nói.

Lưu Ly bĩu môi: "Hôm nay tớ ở vườn hoa cả ngày cũng không thấy có ý tưởng gì mới, cậu còn rủ tớ đi chơi."

"Biết đâu khi cậu ra ngoài, vận động một chút lại thấy được điểm sáng. Đi đi mà." Uyển Như lại giở thói cũ, không được liền làm nũng.

Quả nhiên, Lưu Ly không chống đỡ được, liền đồng ý với cô.

* * *

Khu vui chơi lớn nhất thành phố H, hai cô gái có dáng người rất chuẩn, trên người là trang phục thời trang cao cấp theo mùa. Chỉ thấy hai cô gái không biết đang nói về chuyện gì mà cười rôm rả, nô đùa rất vui vẻ làm cho những người xung quanh cũng bất giác quay lại nhìn. Nhưng họ cũng chỉ dám nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng rời mắt.


Lý do chính là năm vệ sĩ to lớn, sát khí đằng đằng đi theo phía sau họ, dẫn đầu không ai khác chính là Bạch Phong.

"Cậu nói xem, tớ chỉ đi khu vui chơi thôi có cần bày trận lớn như vậy không. Phiền quá đi mất." Lưu Ly không vui nói.

Uyển Như lại rất quen thuộc với cảnh tượng này nói: "Không phải rất tốt sao, không ai dám đến gần chúng ta, thoải mái mà đi." Nói xong còn không quên nháy mắt một cái.

Lưu Ly cạn lời với sự nhí nhảnh của cô bạn thân, lúc nào cũng có thể vô tư như vậy.

Bỗng nhiên, một tiếng động rất lớn vang lên, những người phía trước đột ngột ùa về bên này, hai người cũng bị cuốn vào dòng người. Chỉ trong chớp mắt, dòng người tan ra, bóng dáng của hai người cũng biến mất. Bạch Phong nhìn một vòng không thấy người đâu lập tức cho người chia ra tìm.

"Cậu cũng quá đáng thật, trốn đi như vậy không sợ cái người kia tìm không được cậu sẽ tức giận sao." Uyển Như vừa ăn kem vừa nói

Lưu Ly vẻ mặt sung sướng liếm kem rồi nói: "Tớ mặc kệ, lát nữa chúng ta trở về thì nói là bị lạc. Bọn họ có thể làm gì tớ chứ."

Nhưng hai người không biết là mình đã trở thành con mồi của những kẻ đang núp trong bóng tối kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận