Ánh Sáng Nơi U Tối

Sự việc Tịch Ngưng bị dị ứng không biết vì sao mà có thể lọt đến tai Thương Mộ Nghiêm ở Thành Châu cách xa tận ba thành phố bên kia, khi cô vừa về nhà thì thuốc đã bắt đầu ngấm vào người, mở điều hoà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi thay đồ lập tức lên giường nằm ngủ.

Khi thức dậy đã gần hơn ba giờ chiều, cơ thể đã dần có sức sống hơn, cũng đã giảm đi sự ngứa ngáy trên da mình, cầm di động lên định nhập mật khẩu thì nhìn thông báo Wechat trên màn hình khoá lên đến 9+ thì cô có hơi nhíu mày.

Nhiều tin nhắn như thế, là Tịch Khải nhắn sao?

Dù có chút nghi ngờ như cô vẫn mở màn hình rồi vào Wechat, kinh ngạc nhìn di động,

Người nhắn là người được cô ghim ở hàng trên cùng, Thương Mộ Nghiêm.

Trong lòng Tịch Ngưng mạnh mẽ dao động dữ dội, không biết là sinh sôi và nảy nở ra cái cảm xúc gì mà vô cùng sung sướng vui vẻ.

Dù chưa ấn vào đọc nhưng nhìn tin nhắn cuối cùng được hiện ra lại khiến cô như được uống thuốc tiên, khoẻ mạnh lên trong một giây.

[Uống thuốc đã ổn hơn chưa?]

Tịch Ngưng cắn môi kiềm độ cong trên khoé miệng mà ấn vào đọc.

Tất cả đều được gửi lúc mười giờ mười lăm, đều là hỏi thăm đến sức khoẻ của cô.

Tịch Ngưng có ảo giác rằng khi anh gửi tin nhắn này cho cô thì lúc đó anh đang vô cùng gấp gáp, lo lắng và sốt sắng.

Tịch Ngưng cẩn thận xem xét lại tin nhắn của mình, cười cười rồi gửi đi.


[Huhu, em sắp chết đến nơi rồi, em không thể ăn gì hết, ăn vào là lại nôn ra hết, em sắp chết mất thôi…huhu]

Tiếp đó cô tìm phần thuốc được bác sĩ kê cho, chụp gửi qua cho anh.

[Rất nhiều thuốc, đắng muốn chết, nhiều thuốc có phải bệnh rất nặng không?]

Đương nhiên, toàn bộ lời này đều là lời nói dối.

Bây giờ thân thể cô đang từ từ hồi phục trở lại, dù chưa ăn uống gì nhưng chắc chắn sẽ không tệ tới mức giống như tin nhắn cô gửi cho anh.

Chỉ là, cô có chút tò mò dáng vẻ của anh có thật sự lo lắng cho cô không thôi.



Lúc anh nhận được tin nhắn này là đang trong cuộc họp công tư, lại trầm tư cụp mắt nhìn di động, đầu con tim dâng lên cảm xúc khó chịu, suy nghĩ cũng trở nên nhiều hơn.

Chắc chắn là Tịch Ngưng đang rất khó chịu, có khi còn đang khóc lóc ở bên kia.

Anh nhìn đến dòng tin nhắn, tim lại nhói lên.

Vừa nghĩ đến là trái tim anh vừa mềm nhũn vừa đau lên, một cảm giác đau lòng đến anh cũng không biết vì sao nó lại xuất hiện.

Anh nhắn:[Ngoan, anh đang họp, đợi một lát]

Tin nhắn ấy gửi đi như hòn đá chìm trong nước biển, bình thường cô sẽ là người kết thúc cuộc trò chuyện của họ, không biết bây giờ bên kia lại có chuyện gì xảy ra không mà cô lại không trả lời anh một tin nhắn nào.

Cô không trả lời, ngược lại anh càng lo lắng hơn.

Sự thật là Tịch Ngưng bên kia không trả lời tin nhắn của anh chính là đang bận đi xuống nhà bếp nhờ người làm nấu đồ ăn cho ăn, cô bây giờ rất đói, bảo họ làm sủi cảo và bánh bao cho cô. Còn bảo rằng làm nhiều một chút cũng không sao.

Người làm nghe cậu chủ nói rằng cô bị bệnh, sau khi cô bảo bản thân đói thì ngay lập tức bắt tay vào làm đồ ăn cho cô.

Khi cô đem đồ ăn lên phòng mới nhìn thấy tin nhắn của anh, nhưng mà đã qua tầm nửa tiếng thế rồi chắc anh cũng đã không còn cầm di động, vả lại anh cũng nói là anh đang họp, quyết định không nhắn cho anh là lựa chọn hợp lý nhất.

Tịch Ngưng đem đồ ăn đặt lên bàn trà, mở tivi lên vừa xem phim vừa ăn uống thoả thích, lâu lâu còn bật cười đến khoé mắt cũng đỏ hết cả lên.

Bộ dáng trông không giống như người vừa mới từ bệnh viện trở về.

Tầm đến năm giờ chiều, Thương Mộ Nghiêm lấy di dong vào khung chat của hai người.


Chẳng có chút động tĩnh nào.

Anh khẽ mím môi, đôi mắt sâu như mực nhìn vào giao diện trò chuyện, nhíu mày một cái, tâm trạng anh từ chiều đến giờ vẫn luôn không tập trung, cứ luôn thất thần không hiểu vì sao cô không trả lời anh.

Cứ phút chốc lại trầm tư u ám nhìn vào di động, dù không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng tất cả đều viết hết lên mặt.



Tịch Ngưng từ chiều đến tối hết ăn rồi lại nằm ngủ, không biết trời trăng mây gió gì, đang trong lúc ôm gối vùi nửa mặt vào trong chăn đắm chìm trong giấc ngủ bình yên thì có ai đó tàn nhẫn phá tan giấc ngủ cô, lắc mạnh người cô đến mức phát đau.

‘‘Dậy! Dậy đi Tiểu Ngưng! Tịch Ngưng! Làm cái quái gì mà ngủ quài vậy!!’’

Hàng chân mài thanh tú của cô khó chịu nhíu lại, dù cho có bị ai đó lay lay người nhưng cô chỉ cựa quậy một cái, hơi thở càng trở nên nhẹ nhàng và đều đặn hơn.

Một thứ gì đó thô ráp phủ hết cả vần trán cô, Tịch Khương nhỏ giọng thì thầm:’‘Sao thế? Phát sốt rồi sao? Tôi thấy người con bé chỉ hơi nóng thôi mà.’’

Một giọng nói trầm thấp nhàn nhạt cất tiếng:’‘Chỉ mê ngủ thôi.’’

Tịch Ngưng nhận thức được giọng nói này có chút quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức dập tắt chỉ sau vài giây, kinh ngạc mở trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Theo âm thanh phát ra mà cô cứng ngắt mà ngước mắt nhìn lên, gương mặt không cảm xúc của Thương Mộ Nghiêm thật sự xuất hiện, đã thế còn đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô.

Trái tim cô lộp bộp một cái, giọng có chút khàn, yếu ớt gọi:’‘Sao…tại sao anh ở đây…?’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm sâu thẳm, nhìn vài vết đỏ trên cánh tay mềm mại của cô, lại lướt đến vết đỏ trên cần cổ thiên nga của cô, yết hầu anh khẽ di chuyển một cái, anh trầm giọng trả lời:’‘Đến xem em.’’

Tịch Ngưng để mặt mộc, càng có vài nét giống người phương Tây, nhất là hốc mắt sâu và chiếc mũi cao thẳng tắp ấy, chân mài đen tự nhiên, đôi môi đỏ mọng tự nhiên hé mở. Bộ dạng không trang điểm cũng không mang cảm giác quá lạnh lùng, ngược lại còn đáng yêu như chú thỏ con dễ xấu hổ.


Vài giây sau đó, Tịch Ngưng thật sự đứng người.

Gương mặt cô trở nên đỏ lên, cô kéo chăn chùm qua đỉnh đầu mình, giọng nói từ trong chăn phát ra.

‘‘Hai…hai người xuống dưới trước đi, em thay đồ rồi xuống ngay.’’

Tịch Ngưng dù rất kinh ngạc trong sự khiếp sợ nhưng vẫn nhận thức rõ ràng là mình mặc áo hai dây và quần đùi ngắn, bên trong cũng không có đồ lót gì.

Giọng anh trai khó chịu nói:’‘Xuống dưới nhà đấy, ngủ quên là em chết với anh.’’

Người trong lớp chăn yên tĩnh không chút tiếng động, đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi kèm với tiếng mở rồi đóng cửa thì Tịch Ngưng mới dám cử động thân thể, lén lút lộ đôi mắt hoa đào ra, không thấy bất kì ai trong phòng cô mới dám ngồi bật dậy.

Cầm di động đến xem xét, quả nhiên…không ít tin nhắn đến từ Thương Mộ Nghiêm lo lắng mà hỏi thăm cô.

Tịch Ngưng xấu hổ tới mức vò tung cả mái tóc, đứng dậy đi đến phòng thay đồ mở cánh cửa ra rồi bước vào trong, phòng thay đồ được thiết kế chung một với phòng ngủ, cả tầng bốn chính là phòng của cô, mỗi phòng đều sẽ có cánh cửa mà thông với nhau với diên tích vô cùng rộng.

Đến khi thay đồ cảm thấy hài lòng mới chỉnh sửa lại tóc, buộc lên cho gọn gàng rồi với mở cửa xuống lầu.

Từ lúc cô bị bệnh Tịch Khương đã cấm cô tiếp xúc với chú Gus, biết là trong người mình bản thân đang khó chịu, cô cũng không cãi lại lời này của anh trai, cho nên mới có chuyện Tịch Khương tự tiện ra vào phòng cô.

Tịch Ngưng đã quen trong phòng có chú Gus canh giữ, nhất thời quên mất việc quên khoá chốt phòng để Tịch Khương không thể tuỳ tiện vào trong đây.

Nếu không…cũng sẽ không mất mặt như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận