Ánh sáng thành phố

Người đàn ông như trước có vẻ chẳng hiểu ra sao, bất quá, sau khi nhìn thấy thẻ cảnh quan vẫn thuận theo kéo bé trai từ phía sau ra.
Vừa nhìn thấy bàn tay nhỏ bé chỉ có hai ngón mà người đàn ông cầm trong tay, trong lòng Phương Mộc liền mừng rỡ. Thật là Nhị Bảo!
Liêu Á Phàm nức lên một tiếng, cơ hồ là nhào qua, kéo Nhị Bảo vào trong lòng.
Mặc dù trong hơn nửa năm mất tích, tướng mạo Nhị Bảo có thay đổi rất lớn, nhưng nhìn rõ một chút, Phương Mộc liền nhận ra nó đích thật là đứa bé cùng mình chơi oẳn tù xì kia.
Đối mặt với cái ôm của cô bé này, Nhị Bảo có vẻ mê hoặc mà lại không biết làm sao. Đợi đến khi hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Nhị Bảo cũng dần dần lộ ra nụ cười giống như đã từng quen biết, đôi bàn tay chỉ có bốn ngón cũng ôm lấy đầu vai Liêu Á Phàm, "A a" kêu lên mừng rỡ.
Người đàn ông vẫn cau mày nhìn Liêu Á Phàm và nhóc béo, khi hắn ý thức được hai người quả thật quen biết nhau, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Hóa ra nhóc tên là Nhị Bảo." Hắn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu bé trai, "Rốt cuộc đã tìm được người thân rồi."
Phương Mộc cũng thật phấn chấn, nhìn thấy người đàn ông tràn ngập thiện ý với Nhị Bảo, chủ động vươn tay bắt tay người đàn ông.
"Nhị Bảo và anh ở cùng một chỗ với anh như thế nào?"
"Chậc, nói rất dài dòng." Người đàn ông sờ đầu, "Đại khái là tháng 3 tháng 4 năm nay, tôi ở bên kia đường Quyết Lâm nhìn thấy nó, lúc ấy vào giữa đêm, nó đang nhặt đồ ăn bên cạnh thùng rác. . . . . . ."
Vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất Liêu Á Phàm lại khóc thành tiếng, ôm Nhị Bảo càng thêm chặt.
. . . . . . .Tôi cũng ở một mình, thấy đứa bé này rất đáng thương nên mang nó về nhà." Phương Mộc nghe xong, nói cảm ơn không ngừng. Liêu Á Phàm đứng dậy, kéo Nhị Bảo đi về hướng tòa cao ốc khu nằm viện.
"Đi, chị đưa em đi mua thức ăn ngon, không bao giờ cho em chịu tủi thân nữa."
"Chờ một chút." Người đàn ông túm lấy Liêu Á Phàm. Thần sắc trên mặt bình tĩnh, nhưng lại tràn ngập cảnh giác, "Xin lỗi, tôi còn chưa biết quan hệ giữa các vị và đứa bé này. . . . . . "
Phương Mộc đối với thái độ cẩn thận của người đàn ông rất tán thành. Anh hướng người đàn ông giải thích đơn giản một chút về quan hệ của ba người, đặc biệt nhắc tới trước khi Nhị Bảo lạc đường vẫn được nuôi dưỡng trong viện phúc lợi Nhà Thiên Sứ.
Sau khi nghe xong, người đàn ông khẽ gật đầu, bất quá vẫn kiên trì muốn xem thủ tục nhận nuôi liên quan mới được. Phương Mộc liên tục nói không thành vấn đề, lập tức gọi điện thoại cho chị Triệu, dặn dò chị mau chóng mang theo tài liệu của Nhị Bảo đến bệnh viện nhân dân thành phố. Thứ nhất chứng minh thân phận của Nhị Bảo, thứ hai, tin tức cực kỳ tốt như vậy, phải báo cho chị Triệu biết trước tiên.
Gọi điện thoại xong, Phương Mộc mời người đàn ông kiên nhẫn đợi trong chốc lát. Người đàn ông sảng khoái đáp ứng, còn lấy thuốc lá ra đưa cho Phương Mộc. Liêu Á Phàm thì chạy đi mua một đống đồ ăn vặt lớn, cùng Nhị Bảo ngồi trong xe người đàn ông, vừa ăn vừa trò chuyện.
Phương Mộc và người đàn ông đứng ngoài xe hút thuốc, hàn huyên hồi lâu, mới nhớ tới còn chưa biết tên của người đàn ông này.
"Tôi tên là Giang Á." Người đàn ông mỉm cười nói, "Giang trong Trường Giang, Á trong Châu Á."
Nữa giờ sau, chị Triệu lòng như lửa đốt chạy tới. Sau khi nhìn thấy Nhị Bảo, chị liền khóc gọi ôm nó vào lòng, không bao giờ nguyện buông tay nữa. Thời gian chỉ mấy tháng, hai đứa trẻ lạc đường trước sau đã trở về bên cạnh chị, ba người khó tránh khỏi lại ôm nhau khóc rống.
Phương Mộc đưa giấy chứng minh và thủ tục nhận nuôi Nhị Bảo cho Giang Á, người nọ xem rất cẩn thận, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào. "Thật tốt quá."
Chị Triệu một tay ôm Nhị Bảo, một tay gắt gao kéo Giang Á.
"Cám ơn cậu, chàng trai. . . . . . " Chị Triệu vừa nói chuyện, nước mắt tí tách rơi xuống, "Cám ơn cậu đã chăm sóc cho nó, đứa bé này đã béo thành như thế. . . . . . . "
Giang Á cuống quít khoát tay, rồi xin địa chỉ của viện phúc lợi và số điện thoại của chị Triệu, nói vài ngày nữa sẽ đem quần áo và đồ chơi của Nhị Bảo đưa sang.
Chị Triệu nhất quyết muốn mời Giang Á ăn cơm, để bày tỏ lòng biết ơn. Giang Á từ chối một hồi, thấy chị Triệu vô cùng thành khẩn, cũng vui vẻ đồng ý.
Bầu không khí của bữa tối rất vui vẻ, xa cách đã lâu nay gặp lại ba người gắt gao chen chúc cùng một chỗ, phảng phất như không bao giờ hết chuyện để nói. Chỉ có điều, tinh lực của Nhị Bảo vẫn là tập trung ở thức ăn trước mặt, tự mình ăn ngấu nghiến, đối với một loạt câu hỏi của Liêu Á Phàm và chị Triệu chỉ ậm ừ đáp lại.
Hai người phụ nữ đều ăn rất ít, đại đa số thời gian mắt đều rưng rưng nhìn Nhị Bảo cắm đầu ăn uống. Nhiệm vụ tiếp khách hiển nhiên rơi vào trên người Phương Mộc. Anh vốn không giỏi ăn nói, song cũng may Giang Á là một người dễ gần. Cả bữa cơm, mọi người đã vô cùng quen thuộc với nhau. Giang Á biết Phương Mộc công tác ở sở cảnh sát, mà Phương Mộc cũng đã hiểu rõ tình huống đại khái của Giang Á: Cha mẹ chết sớm, một mình một người sống ở thành phố C, trước phụ cận đại học mở một quán cafe.
Người trước mắt này khiến Phương Mộc cảm thấy như đã từng quen biết, vô luận là lời nói cử chỉ hay là động tác biểu cảm, nếu thêm một cặp mắt kính nữa. . . . . . .Phương Mộc rất nhanh liền âm thầm lắc đầu, ra lệnh ình đem ý niệm kỳ quái trong đầu này ném ra khỏi não.
"Anh mang theo Nhị Bảo đến bệnh viện. . . . . . ." Phương Mộc đưa cho Giang Á một điếu thuốc, châm chước từ ngữ, ". . . . . .Trong nhà có người sinh bệnh sao?"
"Đúng vậy." Vẻ tươi cười trên mặt Giang Á thoáng thu lại một chút, "Bạn gái tôi cần nằm viện dài hạn. Bình thường Nhị Bảo chỉ ở trong quán của tôi. Gần đây, thằng bé này có chút bướng bỉnh.
Vừa nói chuyện, Giang Á cách bàn sờ sờ đầu Nhị Bảo. "Khẩu vị của thằng bé rất tốt, có mấy lần còn giành thức ăn của khách. Không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể mang nó theo bên cạnh."
Chị Triệu hơi có chút áy náy: "Đứa nhỏ này nhất định đã cho cậu thêm không ít phiền toái rồi."
"Không có không có. Tôi bất quá chỉ chăm sóc nó mới mấy tháng mà thôi." Giang Á khoát khoát tay, "Nhưng trái lại chị thật đáng kính trọng, quanh năm đều đặt tinh lực trên người đứa trẻ đáng thương này."
Mọi người lại hàn huyên một trận, cuối cùng chủ đề rơi vào vấn đề hướng đi của Nhị Bảo. Chị Triệu nói, hiện tại giường ngủ của viện phúc lợi có chút eo hẹp, nhưng mà không sao cả, có thể để Nhị Bảo cùng mình nằm chung chen chúc một chút, trở ngại về giường ngủ tương lai sẽ có biện pháp giải quyết. Sau khi thỏa thuận, Phương Mộc lén đi thanh toán hóa đơn. Giang Á cũng đề xuất phải về sớm một chút đóng cửa quán.
Ra khỏi nhà hàng, Giang Á cùng ba người Phương Mộc bắt tay cáo biệt, cũng ước định sẽ điện thoại liên lạc để đưa quần áo và đồ chơi còn lại của Nhị Bảo. Giang Á ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ vai Nhị Bảo. "Chú phải về nhà rồi, con cùng dì trở về đi, qua vài ngày chú trở lại thăm con."
Không ngờ, Nhị Bảo lại ôm lấy cổ Giang Á, hai ngón tay chỉ hướng chiếc xe Jetta màu trắng của Giang Á, trong miệng y y nha nha nói gì đó, nghe tựa như là" Về nhà, về nhà."
Ánh mắt Giang Á trở nên nhu hòa, hắn đưa tay ôm lấy Nhị Bảo, không ngừng vỗ nhẹ sau lưng bé.
"Nghe lời, con phải trở về nhà mình rồi, nơi đó có thật nhiều bạn nhỏ cùng chơi với con." Nhị Bảo tựa hồ đối với loại vỗ nhẹ này vô cùng hưởng thụ, ngọ ngoạy thân thể nho nhỏ, hay tay ôm càng chặc hơn.
Chị Triệu đôi mắt hoe đỏ, đưa tay mở cánh tay nhỏ bé của Nhị Bảo ra. Giang Á lại nhẹ nhàng đẩy chị ra.
"Thằng bé này, còn luyến tiếc tôi đây." Hắn ôm Nhị Bảo đứng dậy, ăn uống no nê đứa bé phảng phất như bị cơn buồn ngủ kéo tới, ghé trên vai Giang Á, đôi mắt nửa khép nửa mở.
"Bằng không, để Nhị Bảo ở cùng tôi một thời gian ngắn nữa đi." Giang Á cùng chị Triệu thương lượng. "Mấy tháng nay, Nhị Bảo đã quen ở nhà tôi rồi. Hơn nữa, chỗ tôi ăn uống, tiêu dùng, cũng tốt hơn viện phúc lợi một chút."
Chị Triệu bất đắc dĩ, cân nhắc mãi cuối cùng chỉ đành gật đầu đồng ý. Liền sau đó, chị móc ra ba trăm tệ, đưa cho Giang Á, nói là phí sinh hoạt của đứa nhỏ.
Giang Á đẩy tiền về, thái độ kiên quyết. "Điều kiện kinh tế của tôi so với chị tốt hơn một chút, tiền này, chị giữ lại cho những đứa trẻ khác." Hắn nhìn Nhị Bảo nghiêng đầu ngã trên vai mình, "Kỳ thật, có đứa bé này ở cùng tôi. Tôi ở một mình, cũng không tịch mịch nữa."
Chị Triệu thấy hắn nói thành khẩn như vậy, cũng chỉ có thể đành thôi. Lúc này, Nhị Bảo đã phát ra tiếng ngáy đều đều. Giang Á cười cười với mọi người, đưa tay để bên tai làm động tác gọi điện liên lạc, rồi nhẹ nhàng ôm Nhị Bảo lên xe Jetta màu trắng.
Đưa mắt nhìn Giang Á rời đi, sắc trời đã khuya, không khí cũng càng ngày càng lạnh. Phương Mộc khép chặt quần áo trên người, thúc giục chị Triệu và Liêu Á Phàm lên xe. Chị Triệu không nhúc nhích, chờ sau khi Liêu Á Phàm lên xe rồi, mới kéo Phương Mộc sang một bên, hiển nhiên có chuyện muốn nói với anh.
Phương Mộc tưởng rằng chị Triệu là vì chuyện anh tính tiền mà quở trách mình, không ngờ tới chị Triệu trực tiếp hỏi: "Nghe nói cậu muốn cùng Liêu Á Phàm kết hôn, là thật sao?"
Phương Mộc sửng sốt, lập tức liền ý thức được là Dương Mẫn nói cho chị Triệu. Anh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn đừng nên giấu giếm chị Triệu nữa. Kỳ thật, sự tình này cũng giấu không được, sớm muộn gì cũng bị chị biết.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Phương Mộc, chị Triệu ngược lại trầm mặc, ở trên mặt chị, vừa nhìn không ra là đồng ý hay phản đối.
Một lúc lâu sau, chị Triệu nhẹ nhàng thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: "Cậu. . . . . Cậu thật sự thích con bé sao?"
Phương Mộc không biết nên trả lời chị thế nào, song, chị Triệu tựa hồ cũng không có ý miệt mài theo đuổi vấn đề này. "Thích hay không, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát." Chị Triệu nhìn xa xa có chút đăm chiêu, "Chị là người từng trải. Thời của chị, có mấy ai là thật tình thích nhau mới kết hôn đâu? Thứ cảm tình này có thể chậm rãi bồi đắp. Nhưng mà. . . . . .Chị quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Phương Mộc, chậm rãi nói: "Á Phàm là một đứa trẻ số khổ, còn từng. . . . . . ."
Phương Mộc biết chị ám chỉ chính là đoạn thời gian không chịu nổi kia của Liêu Á Phàm, ừ một tiếng.
"Cậu lớn hơn nhiều so với con bé. Nếu cậu thật tình muốn cưới Á Phàm, chị không phản đối. Cậu là người tốt, giao Á Phàm cho cậu, chị cũng yên tâm. Nhưng mà, cậu có thể cam đoan với chị hay không, vĩnh viễn đừng xem thường con bé, cũng đừng ức hiếp con bé?"
Phương Mộc nhìn hai mắt chị Triệu tràn ngập mong chờ, thậm chí là khẩn cầu, chậm rãi gật đầu. Xe jeep chạy băng băng trên đường quốc lộ, chị Triệu và Liêu Á Phàm ôm nhau ngồi phía sau, thấp giọng nói một ít chuyện. Phương Mộc tay cầm vô lăng, ánh mắt vô định nhìn quét nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, con đường quốc lộ phía trước hiện lên màu xám trắng, dài dằng dặc. Rời khỏi khu vực nội thành, kiến trúc bên cạnh trở nên nhỏ bé thưa thớt, hết thảy đều giấu trong bóng tối dày đặc. Thỉnh thoảng có một vài ngọn đèn bé tí tẹo chợt lóe qua bên cửa sổ xe. Chẳng biết từ lúc nào, trên chỗ ngồi phía sau đã không còn tiếng động nữa. Phương Mộc từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau, Á Phàm đang tựa trên vai chị Triệu ngủ thật say, một lọn tóc màu lam từ trong đám tóc sau đầu tản ra, rũ xuống bên má, trên khuôn mặt phấn trắng hết sức rõ ràng.
Phương Mộc thả chậm tốc độ xe. Đồng thời đưa tay mở máy sưởi. Tốc độ giảm đột ngột khiến thân thể Liêu Á Phàm ngồi phía sau nghiêng về trước, mở đôi mắt chen kín hơi nước. Sau khi nhìn thoáng qua Phương Mộc lại khép lại. Phương Mộc dời tầm mắt, một lần nữa đối diện với quốc lộ tựa hồ không có giới hạn phía trước. Giờ phút này, anh nhớ một người như chưa từng được nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui