Chương 15 - Ánh sáng thành phố (1)
Sáng sớm, Dương Học Vũ đã bị một tràn tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh ta vừa mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động nhìn, vừa qua 4h sáng. Một bên nhỏ giọng mắng, Dương Học Vũ mắt nhắm mắt mở đè xuống nút nghe, chỉ qua vài câu, cả người liền có tinh thần hẳn lên.
Nửa giờ sau, Dương Học Vũ đã chạy tới văn phòng đội kỹ thuật điều tra cục công an thành phố C. Giờ phút này, hơn phân nửa thành phố còn đang trong giấc ngủ say, song, trong phòng máy ban giám sát mạng lại đèn đuốc sáng trưng. Vừa vào cửa, Dương Học Vũ đã ngửi được một mùi cafe trộn lẫn mùi thuốc lá mãnh liệt. Nhìn những nhân viên giám sát mạng hai mắt đỏ bừng này, oán khí trong lòng anh ta cũng sớm tan thành mây khói.
Phó trưởng phòng Đào ban giám sát mạng vừa uống cafe đậm, vừa phất tay gọi một nhân viên giám sát mạng đầu tóc bù xù, đầy mặt đều là mồ hôi.
"Tiểu Mao, giới thiệu cho Học Vũ chút tình huống."
Theo lời Tiểu Mao, rạng sáng hôm nay khoảng 3h, ban giám sát mạng khi tiến hành hoạt động giám sát mạng lưới an ninh thường nhật, ý định ban đầu là tra tìm đầu mối một vụ án buôn bán súng giả trên mạng, nhưng trong lúc vô tình phát hiện một tin tức khả nghi. Sau khi trải qua phân tích, ban giám sát mạng cho rằng tin tức khả nghi này cùng án mạng liên hoàn phát sinh đoạn thời gian trước có liên quan, lập tức thông tri một trong những người phụ trách tổ chuyên án là Dương Học Vũ.
Dương Học Vũ vội vàng hỏi: "Tin tức dạng gì?"
Tiểu Mao chuyển màn hình LCD sang hướng anh ta: "Anh tự xem đi."
Đó là một trang mạng tên "Cảng tin tức thành phố C", từ chuyên mục riêng đến xem, trên trang đầu bài viết ở diễn đàn trực tuyến là "Thẩm phán vô lương tâm phán xét vụ án Tề Viện, các bạn thấy thế nào?", lượt xem và trả lời đã hơn ngàn lượt.
Dương Học Vũ đưa tay nhấp mở trang mạng này, đó là một bài bỏ phiếu, số lượng từ ít ỏi. Ngoại trừ đầu đề và một trang liên kết bên ngoài, tổng cộng chỉ có ba mục chọn, phân biệt là:
1, Thẩm phán cũng là người, nên được phép phạm sai lầm, chuyện gì cũng có nguyên do;
2, Cần phải tước tư cách thẩm phán của hắn, trục xuất khỏi đội ngũ tư pháp;
3, Phán quyết vô lương lại lần nữa hạ thấp điểm đạo đức mấu chốt, không giết không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân.
Dương Học Vũ nhíu mày, tiếp tục kéo xuống dưới, xem xét những bài trả lời. Sau khi xem sơ lược trước hai trang, phát hiện trang này có số lượt tham dự nhiệt tình khá cao, đại đa số đều bỏ phiếu phát biểu ý kiến của mình, tình tự phẫn uất tràn ngập trong câu chữ.
Dương Học Vũ xoay người hỏi Tiểu Mao: "Có thể biết được kết quả bỏ phiếu không?"
Tiểu Mao tiếp nhận chuột, sau một phen thao tác lại đưa màn hình chuyển hướng Dương Học Vũ. Dương Học Vũ vừa nhìn xuống, không khỏi âm thầm chậc lưỡi. Trong 947 người tham dự bỏ phiếu, lại có 758 người chọn đáp án thứ '3'
Anh ta lập tức đưa mắt sang ID người đăng.
Ánh sáng thành phố.
Dương Học Vũ nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, rồi hỏi: "Có thể tra tin tức liên quan đến người đăng không?"
Phó giám đốc Đào lắc đầu: "Diễn đàn này không cần đăng ký email, cho nên chỉ biết ID người đăng này và thông tin máy tính mà hắn sử dụng."
"Địa chỉ đăng bài ở đâu?" Dương Học Vũ không cam lòng, "Có thể tra được không?"
"Việc này có thể." Tiểu Mao ngáp một cái, lại bắt đầu thao tác trên máy tính, qua vài phút, cậu ta kề sát vào màn hình, lẩm nhẩm, "Số 176 - 2 giao lộ Tây, là hiệu ăn Mc Donald."
Dương Học Vũ kéo Tiểu Mao đứng dậy, đồng thời gọi cho trung tâm chỉ huy 110 phái hai tuần cảnh phụ cận đến trước xem.
Mặc dù khoảng thời gian đăng bài ước chừng đã hơn 5 tiếng, Dương Học Vũ vẫn muốn đến đó xem. 20 phút sau, bốn người tập hợp trước cửa hiệu ăn Mc Donald kia, lập tức vào quán xem xét.
Trong hiệu ăn chỉ có hai khách hàng dùng cơm. Dương Học Vũ sắp xếp hai tuần cảnh nọ thẩm tra đối chiếu thân phận từng người bọn họ, còn mình thì kéo Tiểu Mao đến phòng bếp phía sau. Trong quán có cả thảy sáu nhân viên, hai nam bốn nữ, trong đó một người đàn ông khá lớn tuổi chính là chủ của quán này. Ông ta thề thốt phủ nhận từng dùng máy tính trong quán đăng bài bỏ phiếu, Tiểu Mao sau khi tiến hành kiểm tra máy tính, chứng thật cách nói của chủ quán.
Lúc này tuần cảnh kiểm tra thực hư thân phận của hai khách hàng nọ cũng đã hoàn tất, không có phát hiện tình huống khả nghi. Trong lòng Dương Học sinh nghi ngờ, chẳng lẽ tìm nhầm chỗ rồi? Bộ dáng Tiểu Mao trái lại chẳng hề ngạc nhiên, cậu ta chỉa chỉa thiết bị wifi ở góc tường nói: "Người đăng bài hẳn là dùng wifi trong quán."
Theo chủ quán giới thiệu, quán này buôn bán suốt đêm để tiện cho khách hàng, cố ý lắp đặt mạng wifi trong quán, để tạo điều kiện cho khách lúc dùng cơm cũng có thể lên mạng giải trí. Dương Học Vũ ở trong phòng ăn âm thầm quan sát một chút, rất nhanh liền phát hiện máy theo dõi bên cạnh cửa. Dưới sự phối hợp của chủ quán, máy theo dõi rất nhanh đã được chuyển đến.
Dương Học Vũ bảo Tiểu Mao lựa chọn thời gian của máy thu hình chỉnh đến khoảng thời gian đăng bài, tổng cộng phát hiện trong quán có chín người khách. Nhưng không mang theo máy tính xách tay, xem trên điện thoại trái lại có năm người. Dương Học Vũ chỉ thị chủ quán tạm thời niêm phong bảo tồn băng ghi hình, sau khi quay về cục tiến hành thủ tục liên quan lại đến tịch biên.
Tiểu Mao cho rằng người đăng bài chưa hẳn nằm trong những khách hàng này, bởi vì độ mạnh yếu phủ sóng của mạng wifi hoàn toàn có thể xuyên qua vách tường, người đăng đứng trên dãy phố cách vách quán Mc Donald lên mạng đăng bài, cũng không phải không có khả năng.
Xử lý xong xuôi, Dương Học Vũ nhìn ba đồng nghiệp đi theo mình bận bịu cả nửa ngày, mua vài túi gà rán phân cho bọn họ. Hai gã tuần cảnh từ chối vài lần cũng mang theo túi giấy trở về. Tiểu Mao trực cả đêm thì ngồi trong xe, ngụm lớn bắt đầu ăn.
Lúc này sắc trời đã mờ sáng, người đi đường bên cạnh dần dần nhiều lên. Dương Học Vũ dựa vào xe cảnh sát rút một điếu thuốc, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà bấm gọi cho Phương Mộc.
Phương Mộc đầu tiên chạy tới thị cục, băng ghi hình lấy từ hiệu ăn Mc Donald cũng vừa vặn được đưa đến. Sau khi xem xét băng ghi hình vài lần, Phương Mộc liền khẳng định người đăng bài không có trong năm người kia. Bởi vì theo động tác chuyển động đến xem, ba người trong đó rõ ràng chỉ xem, chứ không viết chữ. Hai người còn lại mặc dù có thời gian dài thao tác trên điện thoại, nhưng nhìn tuổi tác và quần áo, hẳn là học sinh của trường trung học phụ cận.
Dương Học Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Nếu người đăng bài trước đó đã soạn bài viết trong email trước, rồi mới đăng lên mạng thì sao? Đồng dạng cũng không cần phải có động tác gõ chữ."
Phương Mộc lắc đầu, chỉ chỉ màn hình băng ghi hình nói: "Mấy người này không hề có hành vi nào che giấu đặc thù bên ngoài của mình. Nếu hắn có thể nghĩ đến việc dùng mạng wifi, mà không để lại địa chỉ IP cố định, sao lại không lo lắng đến sự nguy hiểm do máy theo dõi mang đến chứ."
Nói cách khác, ý kiến của Phương Mộc và Tiểu Mao giống nhau, người đăng khi ấy hẳn là đang ở bên ngoài hiệu ăn Mc Donald, lợi dụng tín hiệu wifi phủ sóng lên mạng đăng bài.
Đáng tiếc chính là cả con đường lại không hề cài đặt thiết bị theo dõi. Cho nên đối với tình hình người đăng bài vẫn như trước hoàn toàn không biết gì cả.
Phương Mộc hỏi Tiểu Mao: "Thiết bị điện tử người đăng bài sử dụng có còn tiếp tục kết nối mạng hay không?"
"Không có." Tiểu Mao lắc đầu, "Chúng tôi một mực theo dõi thiết bị này. Sau khi đăng bài, nó liền thoát khỏi hệ thống."
Đây rõ ràng là hành vi muốn che giấu thân phận và vị trí của mình.
Mà bài bỏ phiếu kia, như trước vẫn được nằm trên trang đầu của diễn đàn trực tuyến. Sau 8h sáng, người dùng viếng thăm diễn đàn bắt đầu tăng vọt, người bỏ phiếu đã đạt tới 3445 người, từ kết quả bỏ phiếu đến xem, hơn 90% người dùng đều lựa chọn "3".
Phán quyết vô lương lại lần nữa hạ thấp điểm đạo đức mấu chốt, không giết không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân.
"Thẩm phán", "Vụ án Tề Viện", "Phán quyết" mấy từ này khiến Phương Mộc cảm thấy dường như đã từng quen biết. Anh ngẩng đầu nhìn Dương Học Vũ, người nọ hiển nhiên đã ngầm hiểu được nghi vấn của anh.
"Chính là vụ án kia." Dương Học Vũ đưa tay chỉ chỉ liên kết trang dưới bài bỏ phiếu, "Đều ở đó."
Mở trang liên kết ra, là website "Cảng tin tức thành phố C" với chuyên đề tin tức về vụ án dân sự phát sinh không lâu trước đó, quá trình bao quát đầu đuôi vụ án, tài liệu đương sự và chính xác cả quá trình tòa án điều tra, tuyên án. Người đăng tựa hồ muốn cho dân mạng hiểu rõ trước cụ thể tình hình vụ án trước rồi mới bỏ phiếu, nhìn qua còn có một chút mùi vị khách quan công chính.
Vụ án phát sinh đầu tháng 9 năm nay, một bà cụ họ Hồ 67 tuổi ngồi xe buýt tuyến 208 đến đường Nam Kinh, lúc xuống xe, bị hành khách phía sau nóng lòng xuống xe đụng vào. Một nữ hành khách khác cũng xuống xe trạm này tên Tề Viện (nữ, 20 tuổi, sinh viên năm thứ ba khoa kế toán học viện Thuế Vụ thành phố C) thấy thế, vội vàng nâng bà cụ Hồ lên. Giờ phút này, hành khách đụng người đã chẳng thấy tung tích đâu nữa. Bà cụ Hồ sau khi đứng dậy, cảm thấy cánh tay phải và phần eo đau đớn khó nhịn. Xe buýt lập tức lái đi, hành khách còn lại không ai ra tay trợ giúp. Tề Viện sau khi trưng cầu ý kiến của bà cụ Hồ, dùng điện thoại di động của mình bấm gọi đường dây cấp cứu 120, đợi sau khi nhân viên y tế tới hiện trường, rồi mới rời đi.
Không ngờ mấy ngày sau, Tề Viện đột nhiên nhận được điện thoại đến từ tên Hùng nào đó của bà cụ Hồ, biết được bà cụ Hồ bị chẩn đoán là gãy xương trụ cẳng tay phải, xương hông phải bị nứt. Bất quá, ý đồ gọi đến của tên Hùng cũng không phải để biểu tỏ lòng cảm tạ với Tề Viện, mà yêu cầu Tề Viện bồi thường phí tổn điều trị, phí tổn dinh dưỡng, tổn thất tinh thần tổng cộng 12 vạn tệ. Tề Viện rất giật mình, vội vàng truy hỏi đối phương lý do bồi thường. Tên Hùng đáp, bà cụ Hồ cho rằng chính Tề Viện đụng phải mình.
Từ kẻ cứu người thoáng cái trở thành kẻ đụng người. Tức giận, oan ức cực kỳ, Tề Viện quả quyết cự tuyệt yêu cầu bồi thường của tên Hùng. Bất quá, sự tình vẫn chưa chấm dứt như vậy. Năm ngày sau, Tề Viện nhận được giấy gọi triệu tập của phòng dân sự tòa án nhân dân khu Hòa Bình, bà cụ Hồ thưa Tề Viện ra tòa.