Ánh sáng thành phố

Chương 7 - Đêm mưa tìm kiếm tung tích (1)
Hiện trường vụ án mạng của tiểu khu Phú Dân vô cùng quỷ dị, cảnh sát để tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết, cũng để thuận lợi triển khai điều tra, tuyệt không hướng truyền thông tin tức tiết lộ nhiều tình hình. Song, tin tức vẫn rò rĩ lượng lớn tình tiết về bản án. Ngày thứ ba sau khi phát sinh án, tin tức đứa con bất hiếu Khương Duy Lợi chết thảm, đã qua đủ loại phương tiện môi giới ùn ùn truyền ra. Quần chúng trước đó đòi đánh đòi giết càng một mảnh tưng bừng nhộn nhịp. Mấy từ ngữ "Trừng phạt đúng tội", "Báo ứng" linh tinh trước giờ chưa từng có đều tập trung tại vụ án này.
Mỗi người đều thành nhà tiên tri.
Có lẽ người duy nhất không trầm trồ khen ngợi, vừa vặn là người Khương Duy Lợi thương tổn nặng nhất.
Hội nghị phân tích tình tiết vụ án vừa tan họp, vô số người nhộn nhịp xuống lầu, từng người trở lại vị trí công tác với công việc ngập đầu. Còn chưa đi đến cửa thang máy, liền nhìn thấy một dân cảnh trực ban dìu một bà cụ từ trên thang máy xuống. Bà cụ quần áo cũ nát, thân hình còng xuống, trong mắt đều là nước mắt, một tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của dân cảnh trực ban, tựa hồ sợ anh ta chạy mất vậy.
Dân cảnh trực ban chỉa chỉa đám người vừa tan họp, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bọn họ phụ trách điều tra vụ án của con cụ đấy." Dứt lời, anh ta hướng trưởng phân cục hất hất miệng, giơ tay phải vẽ vòng tròn trên đầu, không tiếng động làm khẩu hình, "Bà cụ có chút điên rồi."
Bà cụ vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ đối mặt với một đoàn cảnh sát mặc đồng phục như vậy, khiến cho cụ có chút choáng. Sau vài giây do dự, cụ không chút phân trần bắt lấy già Trịnh pháp y cách cụ gần nhất, cũng nhiều tuổi nhất, bụp một tiếng quỳ xuống.
"Chính phủ ơi, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi a," Lão nhân khóc hô lên, "Con tôi bị chết oan mà."
Già Trịnh lại càng hoảng sợ, một bên tránh, một bên chỉ vào phân cục trưởng: "Chính phủ ở đàng kia, tôi chỉ là tiểu binh."
Bà cụ vội vàng quỳ bò sang, túm ống quần phân cục trưởng, luôn miệng hô chính phủ làm chủ cho tôi.
Tiếng khóc la của cụ quanh quẩn trong hành lang, không ít mọi người của phòng ban nhô đầu ra nhìn. Phân cục trưởng vẻ mặt khó xử, đưa tay nâng cụ dậy, quay đầu quát với dân cảnh trực ban: "Thế này là sao?"
Dân cảnh trực ban nói: "Cụ là mẹ của Khương Duy Lợi, sáng sớm đã tới rồi, nói muốn giúp chúng ta phá án, báo thù cho con trai cụ."
Bà cụ vội vã gật đầu không ngừng, khóc thút thít nói: "Con tôi là một đứa trẻ tốt. . . . . .Chỉ là kết giao với mấy đứa bạn hư hỏng. . . . .Thiếu ít tiền. . . . . .Chúng nó tôi đều biết mặt. . . . . .Nó chết rất oan mà. . . . . ."
Bà cụ lại khóc rống lên. Miệng phân cục trưởng hơi há ra, rõ ràng đem một câu "Oan cái rắm" nuốt trở vào. Ông đỡ bà cụ, nói với dân cảnh trực ban: "Tìm người ghi chép cho cụ, ghi ra đám 'bạn bè hư hỏng' này, lần lượt sắp xếp điều tra."
Trong những lời thiên ân vạn tạ của bà cụ, dân cảnh trực ban đỡ cụ vào thang máy. Tâm trạng phân cục trưởng rất xấu, phất tay, nói câu tản đi, trở về phòng làm việc.
Người trong hành lang rất nhanh đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại Phương Mộc và Dương Học Vũ nhìn nhau cười khổ.
Rất rõ ràng, cái gọi là đầu mối Quách Quế Lan cung cấp sẽ không trợ giúp được gì cho điều tra. Mặc dù trong quan hệ xã hội của Khương Duy Lợi là trọng điểm theo dõi của các nhân viên cơ quan cảnh sát, nhưng Phương Mộc tin bản án không phải do bọn họ gây nên. Nếu động cơ là báo thù, cũng không nhất định phải dùng thủ pháp phức tạp như thế; Nếu như là vì đòi nợ, khoản bồi thường phá dỡ chưa tới tay Khương Duy Lợi, giết ông ta cũng vô dụng. Phân cục trưởng để cho Quách Quế Lan đi lấy lời khai, chỉ là kế sách tạm thời bình ổn tâm tình kích động của bà cụ. Cùng lắm thì lãng phí chút thời gian, chung quy so với bị người chỉ trích không được việc cũng tốt hơn.
Chân chính khiến Phương Mộc buồn bực chính là cảnh sát cũng không cho rằng phân tích của Phương Mộc có giá trị tham khảo bao nhiêu. Mặc dù thủ pháp của hung thủ rõ ràng có khác biệt so với án giết người bình thường, nhưng Phương Mộc đưa ra thuyết pháp 'Tử Cung' càng khiến cảnh sát khó có thể tin. Sẽ có người mạo hiểm chấp nhận nguy cơ nhận sự trừng phạt của pháp luật, từ xa xôi mang theo thùng nước và túi nước, tốn thời gian tốn công, chỉ để trừng phạt một câu cuồng ngôn của Khương Duy Lợi sao? Tựa như lời một vị cảnh sát già trong cuộc họp nói thế này: "Trên đời không có vô duyên vô cớ mà yêu, càng không có vô duyên vô cớ mà hận!"
Đích xác, nếu dựa vào động cơ gây án tìm kiếm, bản án cơ hồ không có đầu mối có thể tìm ra. Mặc dù từ đủ loại dấu hiệu đến xem, khả năng lớn nhất có thể là trả thù. Vậy, bà cụ Quách Quế Lan là tình nghi lớn nhất. Song, cụ đối với việc Khương Duy Lợi bị giết bi thống mọi người trong sở đều thấy. Phương Mộc nhìn ra, biểu cảm như thế không hề có ý che giấu hay dối gạt, hoàn toàn là tâm tình của người mẹ đau đớn sau khi mất đi đứa con trai độc nhất, đối với những việc sai trái trước kia đều tha thứ vô điều kiện.
Trong cuộc họp, vị cảnh sát già kia đưa ra một loại tính khả năng, tức công ty phụ trách phá dỡ để đạt tới mục đích nhanh chóng thanh lý khu này, mướn người sát hại Khương Duy Lợi. Thứ nhất, Khương Duy Lợi là một trong những "Hộ bị cưỡng chế" khiến cho phía phá dỡ đau đầu. Giết chết ông ta, việc phá dỡ sẽ không còn trở ngại nữa. Ngoài ra, cũng có thể đối với những "hộ bị cưỡng chế" khác tạo nên hiệu quả giết gà dọa khỉ. Thứ hai, Khương Duy Lợi xua đuổi và ngược đãi mẹ đã khiến cho xã hội căm giận mãnh liệt, giết chết ông ta, ít nhất trên phương diện luân lý, sẽ thu được đồng tình.
Một nhóm người có cùng nhận định, chưa đến nỗi đối với phía phá dỡ và khai phá hình thành quá nhiều ảnh hưởng bất lợi. Về phần thủ pháp quỷ dị này, bất quá là thủ thuật che mắt mà thôi.
Mạch suy nghĩ của vị cảnh sát già mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng tựa hồ là hướng điều tra khả thi duy nhất trước mắt. Phân cục trưởng bố trí nhiệm vụ xuống, mỗi đội tự thực hiện nhiệm vụ của mình.
Phương Mộc tin vào phán đoán của mình, cũng tin tưởng Dương Học Vũ cũng ôm cái nhìn đồng dạng với mình. Do đó, lúc Dương Học Vũ đi về phía anh, Phương Mộc mơ hồ có chút chờ mong.
"Buồn bực?"
Phương Mộc gật gật đầu: "Có đôi chút."
Dương Học Vũ đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, rồi giúp anh châm lửa, sau khi phun ra nuốt vào vài ngụm, thấp giọng hỏi: "Anh nghĩ, vụ án này cùng vụ án trung học số 47 có quan hệ không?"
Lời ngầm là: Hung thủ chính là tên gọi là 'đại hiệp' kia. Chỉ bất quá, Dương Học Vũ dùng một loại cách nói tương đối ổn thỏa mà thôi.
Trong lòng Phương Mộc thả lỏng, dù sao Dương Học Vũ cùng những điều tra viên ôm kinh nghiệm điều tra truyền thống mãi không buông này có khác biệt.
Lúc điều tra và giải quyết án mạng trung học số 47, Phương Mộc từng có lo lắng mơ hồ: Có lẽ hung thủ còn có thể phạm án. Án mạng tiểu khu Phú Dân, vừa vặn ăn khớp với suy đoán của anh.
Hai vụ có điểm giống nhau ở chỗ, đầu tiên, hung thủ đều chọn áp dụng thủ pháp giết người không hợp với lệ thường, thậm chí tốn thời gian công sức;
Tiếp đó, hiện trường đều phơi bày cảm giác nghi thức quỷ dị. Hiển nhiên, mục đích của hung thủ cũng không phải đơn giản là giết chết đối phương, mà là cố gắng làm nổi bật phương thức chết của nạn nhân. Nói cách khác, hung thủ không phải vì giết người mà giết người, y càng suy xét hơn đến việc làm thế nào giết chết nạn nhân.
Tiếp nữa, hung thủ sau khi gây án cẩn thận thanh lý hiện trường, tận khả năng không để lại mảy may dấu vết nào. Trong án mạng trung học số 47, hung thủ cũng có biểu hiện đồng dạng;
Cuối cùng, hung thủ trước khi đến địa điểm phạm tội mang theo lượng lớn công cụ phụ trợ, tỷ như túi nước và thùng nước vân vân. Chứng tỏ hung thủ khẳng định có phương tiện giao thông đủ loại, điểm này, cũng cùng án mạng trung học số 47 tương tự.
Dưới cách nhìn của Phương Mộc, căn cứ này có thể đem hai vụ án nhập lại xử lý.
"Cậu nghĩ sao?"
Dương Học Vũ không lên tiếng, chỉ mải miết hút thuốc, hơn nữa ngày mới thốt ra một câu: "Tôi đồng ý với ý kiến trong cục."
Phương Mộc thoáng sửng sốt, vừa rồi ở cuộc họp, khi cùng Dương Học Vũ bốn mắt nhìn nhau, anh khẳng định biểu cảm đối phương không phải kinh ngạc hoặc khó hiểu, mà là đồng ý. Chỉ chớp mắt, một đồng minh cuối cùng cũng phản chiến rồi.
"Tôi biết suy nghĩ của anh." Dương Học Vũ ấn tàn thuốc vào gạc tàn trên nắp thùng rác cạnh thang máy, "Xâu chuỗi —— mới hai vụ, tựa hồ có chút sớm, hơn nữa cũng không có căn cứ quá rõ ràng."
Anh ta đưa tay nhấn nút thang máy, "Suy nghĩ của anh, không thể nói không có đạo lý, nhưng mà có chút quá cá nhân. Dù sao, cảm giác này cũng không đáng tin cậy đâu." Dứt lời, anh ta liền rảo bước tiến vào cửa thang máy rộng mở, chậm rãi đi lên.
Phương Mộc cười cười, lắc đầu. Bị người khác nghi ngờ chất vấn không phải lần đầu, Phương Mộc cũng không cảm thấy quá thất vọng. Chẳng qua những lời này từ miệng Dương Học Vũ nói ra, khiến anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong hành lang chỉ còn lại mỗi Phương Mộc, anh đứng một lát, quyết định vẫn nên về phòng làm việc trước. Xoay người đến thang máy khi nãy Dương Học Vũ đã đi, anh chợt giật mình.
Còn một biện pháp, có thể nghiệm chứng suy đoán của anh có chính xác hay không.
Tựa hồ mỗi lần khi nhìn thấy Mễ Nam, cô đều đang ở tình trạng này: Đưa lưng về phía cửa phòng thí nghiệm, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác trắng bận bịu. Nghe được tiếng đẩy cửa, Mễ Nam xoay đầu lại, có thể nhìn ra sắc mặt cô vàng như nến, mũi cũng hồng hồng.
"Họp xong rồi?" Giọng nói của Mễ Nam khàn khàn, còn mang theo giọng mũi rất nặng.
"Ừ." Phương Mộc nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Em sao vậy?"
"Cảm cúm." Mễ Nam hít hít mũi, "Không sao —— cuộc họp có kết luận gì?"
Phương Mộc không trả lời, bước qua, cúi người xem xét mẫu dấu chân trên mặt bàn.
"Có phát hiện gì không?"
"Tạm thời còn chưa có." Mễ Nam hơi nghiêng đầu, "Lấy ra được mấy dấu chân, chẳng cái nào có giá trị —— Có mấy cái là của người mình."
Đám người này, không có ai nhớ tiến vào hiện trường phải mang bao chân sao. Phương Mộc một bên nói thầm, một bên tùy ý lật xem trong đống mẫu, thình lình, trong đó có thứ khiến anh chú ý. Cùng với những mẫu khác bất đồng, mẫu nọ phía trên ngoại trừ đánh số ở ngoài, cơ hồ không có đánh dấu gì nữa.
"Đây là?" Anh giơ mẫu kia lên hướng Mễ Nam lắc lắc.
"Cái này không cần kiểm nghiệm." Sắc mặt Mễ Nam bình tĩnh, "Đó là dấu chân của anh."
Mặt Phương Mộc đỏ lên, xem ra 'đám người này' trong miệng mình, cũng bao gồm bản thân ở trong đó nữa.
Toàn bộ mẫu đều đã lật xem xong, đều là dấu chân của đế giày da. Phương Mộc có chút không cam lòng, lại lật một lần nữa, vẫn không thu hoạch được gì.
Mễ Nam thủy chung không nói một lời nào nhìn động tác của Phương Mộc, mãi đến khi anh thất vọng đứng dậy, mới mở miệng hỏi: "Anh đang tìm gì?"
Phương Mộc trầm ngâm một chút, hỏi: "Lần trước loại dấu chân đế giầy cao su lấy ra, có phát hiện gì không?"
"Không có." Mễ Nam tựa hồ ý thức được gì đó, "Anh nghĩ là cùng một người làm?"
Phương Mộc gật gật đầu.
"Nhập án xử lý?"
"Không có." Phương Mộc cười khổ, "Trong cục không tiếp nhận ý kiến của anh."
Mễ Nam suy nghĩ một chút, đứng dậy từ trong tủ treo quần áo lấy ra một túi hồ sơ, sau khi tìm kiếm một phen, rút ra một mẫu, đem đến trước bàn, cùng từng mẫu này so với nó.
Phương Mộc cũng tiến đến, hỏi: "Có loại khả năng này hay không: Hung thủ thay đổi một đôi giày khác gây án."
Mễ Nam không trả lời, như trước hết sức chuyên chú mà so sánh. Phương Mộc chợt ý thức được, Mễ Nam đã suy xét trước cả mình loại khả năng này, việc làm của cô bây giờ, chính là đang nghiệm chứng phán đoán của bản thân.
Trong lòng Phương Mộc kiên định hơn nhiều, không quấy rầy cô nữa, lẳng lặng ngồi một bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui