Ánh sáng thành phố

Nửa giờ sau, Mễ Nam từ trong những mẫu này chọn ra bốn phần, sau khi trên mặt từng cái đánh dấu xong, để dưới kính hiển vi tiếp tục quan sát.
Mấy ngày không gặp, Mễ Nam tựa hồ gầy đi một chút, phía sau lưng dưới áo khoác trắng bao phủ có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng xương bả vai. Nghe được cô thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan, Phương Mộc đứng dậy tìm ly nước của cô, muốn rót cho cô chút nước nóng.
Mới vừa đứng dậy, điện thoại trong túi áo liền vang lên. Phương Mộc nhìn xem, là Liêu Á Phàm gọi tới.
Tiếng chuông thình lình vang trong nơi này có vẻ vô cùng chói tai, Phương Mộc do dự có nên nhận cuộc gọi này trước mặt Mễ Nam hay không. Mễ Nam quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn Phương Mộc cầm điện thoại, lại xoay người tiếp tục công tác.
Phương Mộc nhếch nhếch miệng, nhấn xuống nút nghe, Liêu Á Phàm cũng không nói chuyện. Phương Mộc alo liên tục hai tiếng, trong ống nghe mới truyền đến một thanh âm sợ hãi.
"Đang họp sao?"
"Không có."
"Nói chuyện tiện không?"
"Tiện, con nói đi."
"Buổi chiều có rảnh không?"
Phương Mộc thoáng do dự, xoay người nhìn Mễ Nam. Người nọ như trước ngồi trước kính hiển vi, vẫn không nhúc nhích.
"Có việc gì thế?"
"Con muốn đi gặp dì Triệu. . . . . .Con tìm không được viện phúc lợi kia, chú có thể. . . . . ."
Ngữ khí của cô từ thô bạo lúc trước đổi thành ngọt ngào, điều này khiến cho Phương Mộc cảm thấy có chút không quen, đồng dạng cũng không cách nào cự tuyệt.
"Được, con ở nhà chờ chú, chú đến đón con."
"Vâng." Thanh âm Liêu Á Phàm trở nên nhẹ nhàng, lập tức cúp điện thoại.
Phương Mộc nắm điện thoại di động, nhìn Mễ Nam vẫn đang giúp mình làm phân tích, không biết nên mở miệng thế nào. Mễ Nam như trước không có ý định quay đầu lại, tựa hồ Phương Mộc cùng cuộc điện thoại vừa rồi đều không hề tồn tại.
Phương Mộc luống cuống tay chân đứng một hồi, nghèn nghẹt nói: "Anh có chút chuyện, đi trước."
Vốn là trời trong, khi đến trưa đột ngột chuyển âm u. Lúc xe jeep lái vào viện phúc lợi, mây đen đã nặng nề ép xuống, tựa hồ đưa tay có thể chạm đến.
Thời tiết xấu cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Liêu Á Phàm, vừa xuống xe, cô liền chạy về hướng chị Triệu sớm đã chờ trước cửa. Phương Mộc đang cầm bốn lon sữa bò theo ở phía sau, tâm tình buồn bực vừa rồi cũng đã bị thổi sạch.
Cùng nhau chờ trước cửa, ngoại trừ chị Triệu, còn có Thôi quả phụ và Lục Hải Yến.
Sau vụ án sông ngầm, Lục gia thôn cơ hồ lâm vào tình trạng thôn bỏ trống. Mẹ con hai người Thôi quả phụ và Lục Hải Yến đi tới thành phố C, dưới sự giới thiệu của Phương Mộc, vào làm trong viện phúc lợi này.
Thôi quả phụ vẫn ngôn từ bất tiện, sau khi tiếp nhận sữa bò trong tay Phương Mộc, liền xách vào phòng bếp. Mấy đứa trẻ hơi lớn một chút đều sang đây chào hỏi Phương Mộc, rồi lập tức ba chân bốn cẳng giúp Thôi quả phụ chuyển sữa bò.
Lục Hải Yến gầy gò hơn, đã cắt tóc ngắn, không có khoác lông chồn và kim sức, cả người nhìn qua tươi mát trang nhã. Hiển nhiên cô vừa rồi còn đang làm việc, quần áo còn có chút nhỏ nước. Nhìn thấy Phương Mộc, Lục Hải Yến cũng không nói gì, chỉ nhìn anh mỉm cười.
Chân trời mơ hồ vang lên tiếng sấm, gió cũng chợt nổi to, xem ra một trận mưa thu sắp trút xuống. Chị Triệu tiếp đón mọi người vào nhà, đồng thời dặn dò Lục Hải Yến mau thu quần áo phơi trong sân vào.
Phương Mộc ở lại giúp đỡ. Anh đưa tay túm một mặt khăn trải giường, nhưng lại kéo không nhúc nhích, lại dùng lực, chợt nghe Lục Hải Yến kêu một tiếng sợ hãi, gộp cả khăn trải giường cùng bị túm sang.
Nguyên lai mục tiêu của hai người đều là cái này. Phương Mộc nhịn không được, nở nụ cười trước. Trên người và trên cánh tay Lục Hải Yến đều là quần áo, đứng cũng không vững, nhìn thấy nụ cười của Phương Mộc, cô cũng cười theo.
"Thế nào, ở đây đã quen chưa?"
"Rất tốt." Lục Hải Yến gấp đôi khăn trải giường, khoát lên người, "Mỗi ngày làm việc, chăm sóc bọn nhỏ, cũng không cảm thấy mệt."
Phương Mộc nhìn đôi mắt Lục Hải Yến, sáng ngời, bình tĩnh, an tường.
Cùng so sánh với Lục gia thôn trong dĩ vãng, cuộc sống của viện phúc lợi chắc chắn nghèo khó hơn. Thế nhưng, đối với Lục Hải Yến mà nói, sự yên tĩnh trong nội tâm quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lục Hải Yến bị anh nhìn có chút xấu hổ, xoay người túm vài món quần áo còn lại, nói với Phương Mộc: "Đêm nay ăn bánh bao, vào giúp thôi."
Cơm tối là cháo và bánh bao nhân thịt cải trắng, còn có một ít rau trộn dưa cải. Bọn nhỏ của viện phúc lợi đã sớm ngồi vây quanh trước bàn mau mắn ăn, chị Triệu rất hào hứng, lặng lẽ hỏi Phương Mộc muốn uống rượu không, chị có thể lén lấy rượu của viện trưởng đến.
Phương Mộc vội khoát tay nói đừng. Chị Triệu nói đáng tiếc, giữa trưa Dương Mẫn và Hình Lộ vừa ghé qua, nghe nói Phương Mộc sắp tới, Hình Lộ vốn muốn ở lại chờ anh, sau lại vì phải lên lớp tự học buổi tối, mới phải trở về.
Liêu Á Phàm một mực an tĩnh ăn bánh bao, nghe chị Triệu nói, đột nhiên hỏi: "Hình Lộ là ai?"
Phương Mộc không biết nên trả lời thế nào, chị Triệu lại nhanh nhẩu nói: "Một cô bé mà chú Phương của con đã cứu."
Liêu Á Phàm trở nên hứng thú, đặt đũa xuống, tư thế như có rất nhiều vấn đề muốn đào bới.
Chị Triệu cũng không tiếp lời, lại gắp cho cô hai cái bánh bao, gõ gõ đầu cô nói: "Mau ăn, con tranh không lại đám nhóc này đâu —— hai dì cháu ta buổi tới sẽ trò chuyện sau."
Liêu Á Phàm liếc mắt nhìn Phương Mộc một cái, cúi đầu ăn cơm.
Phương Mộc uống liền một chén cháo, ăn mấy cái bánh bao, chợt phát hiện Lục Hải Yến chỉ ăn cháo ăn rau trộn, bánh bao chạm cũng không chạm. Phương Mộc đẩy khay sang, ý bảo Lục Hải Yến lấy mấy cái. Lục Hải Yến nhìn khay, đột nhiên làm ra một động tác hai tay tạo thành chữ thập, hướng Phương Mộc hơi gật đầu.
Phương Mộc còn đang kinh ngạc, Thôi quả phụ ở một bên đẩy đĩa về.
"Con bé tin phật, ăn chay."
Phương Mộc càng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lục Hải Yến, người nọ hướng anh cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Ngồi đối diện Liêu Á Phàm lại đột nhiên trở nên ân cần, đem đĩa rau trộn đẩy đến trước mặt Lục Hải Yến.
Ăn xong cơm tối, bọn nhỏ lục tục trở lại phòng nghỉ ngơi hoặc làm bài tập, chị Triệu và Thôi quả phụ mang theo những người lớn thu dọn phòng bếp. Rất nhanh, nhà ăn nho nhỏ lại khôi phục sự sạch sẽ. Chị Triệu lấy ra một sọt rau, vừa nhặt rau vừa trò chuyện với Liêu Á Phàm. Kim đồng hồ rất nhanh chỉ hướng chín giờ, chị Triệu đề xuất muốn cho Liêu Á Phàm ngủ lại một đêm, Liêu Á Phàm đem ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn về phía Phương Mộc. Phương Mộc gật đầu.
"Không bằng. Cậu cũng ở đây quây quần một đêm đi." Chị Triệu rất nhiệt tình, "Viện trưởng đi vắng, cậu có thể ngủ ở phòng kia của ông ấy."
"Không được đâu." Phương Mộc đứng lên khoát khoát tay, "Ngày mai còn phải đi làm nữa."
Chị Triệu cũng không miễn cưỡng, cùng Liêu Á Phàm tiễn Phương Mộc ra ngoài.
Mưa vẫn lớn như trước, Phương Mộc vào xe jeep, cùng chị Triệu nói vài câu đơn giản, lại quay đầu hỏi Liêu Á Phàm: "Ngày mai chú tới đón con?"
Liêu Á Phàm đang xem bảng hiệu trước nhà, "Viện phúc lợi Nhà Thiên Sứ" Mấy chữ kia ngày qua ngày dãi nắng dầm mưa, đã bắt đầu rỉ sét. Động tác cô nhẹ nhàng vuốt ve những chữ kia.
Lòng Phương Mộc mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Á Phàm?"
"Hở?" Liêu Á Phàm phục hồi lại tinh thần, "Không cần, con tự ngồi xe về."
Phương Mộc gật đầu, sau khi cùng chị Triệu chào tạm biệt, khởi động xe jeep.
Sau khi lái xe đi xa, Phương Mộc nhìn kiếng chiếu hậu, Liêu Á Phàm như trước lẳng lặng đứng dưới tấm biển kia, giống như đêm thu vài năm trước đó.
Xe jeep rất nhanh rời khỏi ngoại ô, sau khi xuyên qua đường vòng bao quanh thành phố, tiến vào nội thành. Bởi vì mưa to, người đi trên đường lác đác không bao nhiêu, trên quốc lộ chỉ có xe cộ qua lại như đưa thoi. Phương Mộc đột nhiên có một loại cảm giác uể oải. Nói chính xác hơn là phương thức chủ yếu ngăn chặn nhân loại với hoạt động bên ngoài. Trong loại thời tiết này, thoải mái nhất là không làm gì trốn trong nhà ấm áp, uống một chén trà nóng hoặc xem một trận bóng đặc sắc.
Thích ẩn hiện trong màn mưa to, đều là những tên tâm lý không bình thường.
Đang miên man suy nghĩ, giữa dãy nhà cao tầng bên trái con đường xuất hiện một lỗ hổng gai mắt. Phương Mộc nhìn lướt qua, lập tức ý thức được nơi đó chính là tiểu khu Phú Dân. Trong lúc nhìn lướt qua đó, xe jeep đã lao vụt qua. Phía trước là một loạt đèn đỏ, Phương Mộc từ từ chậm lại, thình lình tâm niệm anh chợt động, rẽ ngoặt vô lăng, dừng trong làn đường dành để quay đầu xe.
Tiểu khu Phú Dân nằm mặt sau một loạt nhà lầu sát đường, chỉ có một ngõ chật hẹp cho cư dân qua lại. Phương Mộc đem xe đậu ven đường, cầm lấy cây dù, đi về hướng tiểu khu Phú Dân.
Cùng so sánh với ngã tư đường đèn đuốc sáng trưng, trong tiểu khu Phú Dân đưa tay không thấy được năm ngón phảng phất như thế giới dưới lòng đất. Dọc theo khu phố chỉ đi chưa đầy mười thước, Phương Mộc liền hoàn toàn rơi người vào trong một vùng hắc ám. Anh thả chậm bước chân, cẩn thận đi tới, thỉnh thoảng vẫn đá phải gạch vỡ hoặc cốt thép.
Nước mưa không có chút dấu hiệu giảm bớt, lộp bộp quất vào tán dù, tiếng vang tựa hồ so với bình thường khuếch đại gấp ba lần. Rất nhanh, nước mưa theo tán dù chảy xuôi xuống mép, ống quần và giày Phương Mộc đảo mắt đã ướt đẫm, một luồng khí lạnh từ dưới chân truyền lên, rất khó chịu.
Haha, bản thân vừa rồi đã suy nghĩ gì chứ? Tới lui trong loại thời tiết này, đều là những tên bất bình thường.
Phương Mộc chưa bao giờ cho rằng mình là một người bình thường, bằng không cũng sẽ không đối với tội phạm có cảm giác nhạy cảm như vậy. Mặc dù cuộc họp phân tích tình tiết vụ án hôm nay, suy đoán của mình không được tiếp nhận, Phương Mộc vẫn muốn đến tiểu khu Phú Dân nhìn một chút, biện pháp trực tiếp nhất chính là —— Đứng trên lập trường của hung thủ để suy nghĩ.
Sau khi tiến vào tiểu khu Phú Dân, đầu tiên đập vào mí mắt chính là một tòa nhà dân đã bị phá bỏ hoàn toàn. Gạch ngói vỡ dưới chân càng nhiều, càng lớn hơn, sau khi Phương Mộc trẹo chân hai lần, phải chầm chậm đặt bước lại. Anh nhìn xem bốn phía, mưa to ngăn cản tầm nhìn trước mắt, nước mưa lại ở trên sự vật xa xa bao trùm một màng nước mỏng manh, dưới ánh sáng yếu ớt phản chiếu ra mảng màu tối sáng đan xen, nhìn qua mờ mờ ảo ảo.
Đêm hôm đó, hung thủ mang theo thùng nước và túi nước, dây trói, nhất định không thể đi dễ hơn so với mình được. Mặc dù không có mưa, nhưng gạch ngói vỡ dưới chân thôi cũng đủ để y phải ăn khổ rồi. Là cái gì khiến y có động lực cường đại đến nhường này, nhất định phải dùng phương thức tốn công như vậy để trừng phạt một câu cuồng ngôn của Khương Duy Lợi?
Nghĩ tới đây, Phương Mộc từ xa nhìn về phía tòa nhà số 7, cố gắng hiểu rõ một chút tâm tình của hung thủ ngay lúc đó. Song, chỉ vừa thoáng nhìn, anh liền đem ý niệm trong đầu này hoàn toàn quên sạch.
Trong tòa nhà số 7 cư nhiên có ánh sáng mơ hồ.
Phương Mộc lập tức ý thức được không đúng. Trong tư liệu biểu thị trước đó, "Hộ bị cưỡng chế" còn thủ vững trong tòa nhà số 7 chỉ còn một nhà Khương Duy Lợi. Quách Quế Lan đã được bộ nội vụ sắp xếp vào một viện dưỡng lão, cho dù cụ muốn về nhà, là hiện trường phát sinh án, cảnh sát sẽ không hủy bỏ phong tỏa nhanh như vậy.
Phương Mộc xốc lại tinh thần, nhấc chân hướng tòa nhà số 7 đi đến, mặc dù dưới chân lảo đảo, hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm về điểm sáng này.
Đúng vậy, vị trí của ánh sáng nọ chính là vị trí của tầng 4. Phương Mộc yên lặng tính toán một chút, đôi mắt thoáng cái trừng lớn.
Đây không phải vị trí của phòng 405 sao?
Phương Mộc lập tức thu dù, tán dù bóng loáng nhất định sẽ gây ra phản quang độ sáng nhẹ, có lẽ sẽ bị đối phương phát hiện. Anh mạo hiểm mưa to, tận lực nhẹ chân nhẹ tay chạy đến bên tường vây của khuôn viên, cẩn thận sờ soạng đi về phía tòa nhà số 7.
Mới vừa đi tới dưới lầu, toàn thân Phương Mộc cũng đã ướt đẫm. Anh thoáng bình ổn hô hấp, vuốt một đầu đầy tích đầy nước, rồi dùng vạt áo trên lau khô kính, sau khi bảo đảm tầm mắt của mình sẽ không bị ảnh hưởng, anh chuyển cán dù, đem tán hướng phía trước, biên độ nhỏ vung vẩy vài cái, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Thứ đồ chơi này thật sự không thích hợp làm vũ khí, còn không bằng vừa rồi ở trong khuôn viên chọn một cục gạch. Nhưng mà có còn hơn không, chung quy so với tay không tấc sắt cũng tốt hơn.
Trong đêm mưa người trở về hiện trường phạm tội, bất kể y là ai, khẳng định có liên quan đến vụ án này.
Thoáng định thần, Phương Mộc dán sát vách tường, chậm rãi leo lên lầu.
Giày ướt đẫm giẫm dưới chân, thỉnh thoảng phát ra tiếng nước lẹp bẹp, cũng may thanh âm không lớn, hoàn toàn có thể bị tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài che giấu.
Đi tới chỗ rẽ hành lang lầu bốn, Phương Mộc dán sát vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, sau khi bình ổn một chút hô hấp, anh ló đầu ra.
Đích xác, một người đưa lưng về phía anh, ngồi xổm trước cửa phòng 405, chẳng biết đang làm gì. Một cái đèn pin được gã đặt trước người, chiếu sáng một vùng trước mặt. Ánh sáng vừa rồi nhìn thấy dưới lầu, hẳn là từ đèn pin kia.
Phương Mộc nhẹ nhàng đứng thẳng người, nắn nắn cây dù trong tay, cẩn thận bước vào hành lang.
Đối phương tựa hồ hết sức chăm chú, chẳng chút nào để ý tới Phương Mộc phía sau đang chậm rãi tới gần. Phương Mộc tận lực không phát ra tiếng vang nào, đi từ từ đến vị trí cách đối phương khoảng năm thước. Chiều dài này có thể hữu hiệu phòng ngừa đối phương đột ngột phát động công kích, nếu gã xoay người bỏ chạy, mình cũng không đến nỗi bị bỏ quá xa.
Ánh sáng của đèn pin đại khái phác họa ra bóng lưng của đối phương, gã mặc một kiện áo gió màu lam bảo thạch, bởi vì đội mũ trùm, nhìn không rõ đặc thù của đầu, chỉ cảm giác vóc người đối phương nhỏ gầy.
Phương Mộc hét lớn một tiếng: "Ai ở đằng kia?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui