Trần Hy Hy quỳ trước linh vị của A Huyên đến ngày thứ ba, nghe nói ngày này, linh hồn của người chết sẽ trở về.
Đào hoa rơi đầy khắp mảnh sân, duy chỉ có chiếc ghế đá đêm ấy người nam tử ngồi tấu cầm không hề có một cánh hoa buông xuống.
Như thể...!muốn nhường chỗ cho cố nhân nương lại.
“A Huyên...”
Trần Hy Hy mỉm cười, đôi mắt trong suốt như nước khẽ ngước nhìn linh bài trước mặt.
Đêm ấy, nàng không thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, chỉ hi vọng rằng hôm nay, hắn có thể nghe được.
Thực ra trong lòng nàng, hắn mãi mãi vẫn là A Huyên.
Khóe mắt đã ửng đỏ nhưng thiếu nữ không khóc được, nàng biết...!hắn không muốn thấy nàng như vậy.
Nói qua tình hình của Vũ Văn Thanh và Tiểu Tranh, Trần Hy Hy đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, liền hứng khởi tiếp lời:
“Ngươi còn nhớ đám trẻ nhỏ ở thành Lạc Dương không? Chúng hiện tại sống rất tốt, còn rất ngoan ngoãn.
Trong tâm...!cũng luôn nhớ đến ngươi.”
Đến bây giờ nàng mới hiểu ra, vốn khi ấy A Huyên có thể tự thân một mình rời khỏi thành Lạc Dương đến kinh thành Hòa An, chờ thời cơ hạ độc Triệu Minh.
Nhưng bởi vì tình thương với bọn trẻ, hắn chỉ đành tự làm chậm trễ hành trình của mình.
Và...!người đêm ấy ôm nàng ở trong rừng, tránh thích khách...!cũng chính là hắn.
Trần Hy Hy nhắm mắt, cuối cùng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:
“Ta cũng sẽ...!sống thật tốt.”
Thế nên...!đừng lo cho ta.
Một cơn gió lạnh bỗng chốc phảng qua, Trần Hy Hy ngây người, nơi chóp mũi mơ hồ cảm nhận được hương trúc thanh nhã cùng mùi thảo dược nhàn nhạt vương lại.
Thiếu nữ mở mắt ngó quanh, rồi lại chợt mỉm cười, lệ nóng hổi không ngừng lăn xuống.
Khóc, không phải vì thương tâm.
Là vui mừng.
A Huyên, trần thế đã không còn gì vướng bận nữa, hãy yên tâm an nghỉ.
...
Sáng hôm sau, ánh nắng màu vàng nhạt hắt lên từng tán trúc xanh mướt, thiếu nữ tay cầm chiếc rương màu bạc, mở cửa ra bên ngoài.
Trước mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn của Vũ Văn Thanh.
Dường như y đã đợi ở đây từ sớm, thấy nàng liền chắp tay, trầm giọng cất lời:
“Cô nương rời đi sao?”
Trần Hy Hy cũng chắp tay đáp lễ, mỉm cười:
“Thiên hạ rộng lớn, Thi Nhiên cảnh sắc hữu tình, khí tiết ôn thuận, song chung quy...!không phải nơi tiểu nữ có thể lưu lại.”
Vũ Văn Thanh đắn đo hồi lâu, nhìn thần sắc thanh tĩnh trên gương mặt của thiếu nữ, cuối cùng quyết định nói ra những lời đã cất trong tâm bấy lâu nay:
“Cô nương có lẽ không biết, thiếu gia...”
Y chưa nói hết câu, liền bị động tác giơ tay của thiếu nữ ngăn lại.
Trần Hy Hy bắt lấy một cánh hoa mai rơi ngang tầm mắt, âm điệu nhẹ nhàng nhưng rành mạch từng chữ:
“Vũ Văn tướng quân, ta biết.”
Nàng không vô tâm, những gì A Huyên làm cho nàng, nàng đều cảm nhận được.
Nhiều lần nhìn vào đôi mắt sáng trong như sao trời ấy, nàng có thể nhận thấy một thứ tình cảm chân thành phảng qua.
Nhưng hắn đã chọn cách im lặng.
Bởi vậy, nàng mới giả vờ như không biết.
Có những thứ, trái tim ta cảm nhận...!là đủ rồi.
Nói ra, chỉ khiến cả hai càng thêm khó xử.
Vũ Văn Thanh ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng giẫm lên làn tuyết trắng, vạt áo tung bay trong gió, cúi đầu cười nói:
“Người thiếu gia để tâm quả nhiên không phải tầm thường.”
Gió lớn lồng lộng, vô số mảnh lá trúc cùng đào hoa miên man hiến vũ.
Trần Hy Hy lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, nhìn cảnh vật bên đường lướt qua, lòng thầm nhớ đến lời nói khi ấy của A Huyên.
“Sau khi rời khỏi đây, nàng hãy trở về bên cạnh Triệu Minh.
Thực ra hắn...!chưa từng buông bỏ nàng.”
Làm sao có thể, giao ước khi ấy với Phương Như Ý nàng vẫn nhớ như in.
Đời này, nàng không được xuất hiện trước mặt chàng.
Vả lại, hiện tại trong mắt thế nhân, Trần Hy Hy đã chết.
Nếu bây giờ nàng lộ diện, chắc chắn sẽ gây ra một trận phong ba.
Có lẽ, không gặp vẫn là...!tốt hơn.
Đến tối, Trần Hy Hy đã vào trong nội thành Lục Yên quốc.
Nàng dùng tiền mua một con ngựa, lòng không khỏi nhớ đến Tiểu Thất, là chiến mã mà Triệu Minh ban cho nàng.
Không biết hiện tại, nó có sống tốt không.
Người qua lại tấp nập, giấy đỏ cùng đèn lồng treo đầy hai bên đường mừng đón tết Nguyên tiêu.
Trần Hy Hy lướt qua một đám đông, bên tai nghe tiếng cười khúc khích của trẻ con cùng tiếng reo hò hưng phấn của người lớn, thì ra là bọn họ đang xem trò thổi lửa.
Như bị thôi miên, thiếu nữ liền dừng chân lại.
Ánh mắt nhìn đến chiếc đầu kỳ lân không ngừng múa máy, phút chốc lại thổi ra những ngọn lửa sáng bừng, không khí náo nhiệt như trẩy hội.
“Hay, hay lắm!”
“Nữa đi, nữa đi!”
Vô số tiếng vỗ tay cùng lời khen vang lên như pháo hoa bùng nổ, dường như chịu ảnh hưởng bởi tác động dây chuyền, thiếu nữ cũng bất giác mỉm cười, ánh mắt trong trẻo như nước dưới mũ lông lấp lánh hân hoan.
Trước kia ở thành Hòa An, nàng rất ít khi ra khỏi phủ Thái tử, quả thật đã bỏ lỡ nhiều thú vui dân gian rồi.
...
Đêm khuya, người trên đường dần dần vơi đi.
Thiếu nữ dắt bạch mã lên một cây cầu bắc qua hồ Tịnh Đế.
Nghe nói cầu này là cầu Nhân Duyên, những đôi tình nhân muốn đến bên nhau, chỉ cần ước hẹn ở nơi này, dưới ánh trăng bàng bạc, sẽ trở thành hiện thực.
Trần Hy Hy tất nhiên là không tin, làm gì có tình yêu nào lại đến dễ dàng như thế? Nhưng đây là tín ngưỡng của bọn họ, từ mấy trăm nay đã có rồi.
Một mình thiếu nữ lẻ loi đi trên cầu, mắt lướt qua những đôi tình nhân thỏ thẻ lời ước hẹn.
Thấy nàng, một vài người không khỏi thì thầm chỉ trỏ.
Có lẽ bọn họ đang cười nhạo nàng, hoặc...!thương hại nàng.
Trần Hy Hy không hề bận tâm, bởi vì...!đó không phải tín ngưỡng của nàng.
Đối với nàng mà nói, đây chỉ là cây cầu có giá trị sử dụng trong việc đi lại thôi, chỉ đơn giản là vậy.
Đến bên kia cầu, thiếu nữ mệt mỏi ngồi dưới một gốc cây cổ thụ.
Trăng trên trời sáng như gương, nguyệt quang chiếu xuống tán lá, bóng nguyệt lồng bóng hoa, gió đêm phảng phất hương sen thanh nhã.
Thật là một khung cảnh nên thơ!
Tưởng rằng bản thân có thể không bận tâm mà vui vẻ sống tiếp, hóa ra...!chỉ cần nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau thì thầm ước hẹn, trái tim nàng bỗng trào dâng một nỗi cô đơn, lạnh lẽo như có vạn lớp băng dày bao phủ.
Thiếu nữ ngước nhìn ánh trăng trên thiên cầu, đôi mắt lấp lánh ánh lệ, lòng bâng khuâng tự vấn, không biết trăng ở nơi ấy có sáng như nơi này không.
Màn đêm thấm đẫm sương lạnh, tình cảm không cách nào ngăn được cuối cùng đã vỡ òa trong tiếng nói thổn thức.
Ba chữ “Ta nhớ chàng.” chầm chậm vang lên, lặng lẽ chìm dần trong tiếng gió lớt phớt.
***
Đại Nam quốc - phủ Thái tử.
Trước bệ cửa sổ lặng lẽ in bóng dáng phong hoa tuyệt đại dưới ánh trăng.
Nam nhân hơi chau mày, bên tai dường như vẫn văng vẳng tiếng nói quen thuộc trong giấc mộng khi ấy.
Triệu Minh cười tự giễu, sáu tháng, đã sáu tháng kể từ khi nàng rời đi, dường như đêm nào hắn cũng nghe thấy tiếng nàng gọi hắn, cuối cùng chợt tỉnh giữa đêm khuya.
Để rồi thất thần nhận ra...!nàng thực sự đã rời xa hắn.
Giờ đây, hắn chỉ có thể tìm thấy người con gái ấy trong giấc mộng.
Nguyệt quang lặng lẽ tràn vào trong phòng, dịu dàng chiếu lên sườn mặt hoa lệ của người nam tử.
Ánh nến nhảy múa loạn nhịp, lặng lẽ in bóng lên bức bình phong cạnh đó.
Triệu Minh ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên kia, môi đỏ bỗng thì thầm:
“Nàng yên tâm, đợi đến khi bản cung giải quyết ổn thỏa mọi chuyện nơi trần thế, chắc chắn sẽ đến tìm nàng.”
Chú thích: bóng nguyệt lồng bóng hoa - lấy ý từ câu thơ: “Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa” (Cảnh khuya - Hồ Chí Minh)..