Gió đêm thổi lồng lộng, trong hương hoa đào thanh nhã nhuốm đậm mùi máu, trong tiếng than khóc đầy ai oán, Triệu Minh gượng nâng đôi mắt không có một chút độ ấm nhìn nữ tử:
“Đúng vậy! Trong lòng bản cung, nàng ấy là duy nhất, thế nên...!cô đừng cố chấp như vậy nữa.
Phương Như Ý, cô nói cô yêu bản cung, nhưng thực ra...!những việc cô làm, chẳng qua là muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của bản thân.
Cô luôn cho rằng, thứ mình muốn...!nhất định phải đạt được.”
Từng lời từng lời cất lên tựa như những nhát búa đập vào tim nàng.
Lệ nơi viền mi vẫn chưa khô, Phương Như Ý thất thần, môi khẽ mấp máy lặp lại:
“Những việc thiếp làm, chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của bản thân sao?”
Không đúng! Làm sao có thể như vậy được! Nàng chờ đợi hắn suốt bao năm qua, luôn một lòng nghĩ đến hắn, có lý nào đó không phải là tình yêu.
Nàng ngẩng đầu, giọng nói nghẹn ngào da diết:
“Không phải, không phải đâu.
Thiếp yêu chàng.
Thái tử, thiếp yêu chàng!”
Xin chàng, đừng tàn nhẫn với thiếp như vậy nữa.
Đừng phủ nhận tình yêu của thiếp.
Mất máu khiến sắc mặt Triệu Minh tái nhợt, mồ hôi hai bên trán không ngừng lăn dài xuống yết hầu gợi cảm.
Cơ thể cao lớn yếu ớt tựa vào hòn giả sơn, dường như muốn trượt xuống.
Trong tiếng nỉ non tha thiết của Phương Như Ý, Triệu Minh khép mi, bình tĩnh cất lời:
“Gọi Gia Bảo vào đây, nếu cô...!không muốn bản cung chết.”
Bấy giờ, Phương Như Ý mới sực tỉnh.
Nghe hơi thở Triệu Minh mong manh trong gió, ký ức đêm hắn quỳ dưới tuyết lạnh ngày ấy chợt ùa về.
Đúng vậy! Nàng không thể để chàng chết được!
...
Thời điểm Gia Bảo tiến vào, Triệu Minh tựa như sắp hôn mê.
Y đỡ hắn lên kiệu, con ngươi hàm chứa phức tạp lướt qua người Phương Như Ý.
Y dừng bước, nghiêm túc nhìn thiếu nữ:
“Thái tử phi, cứ cố chấp như vậy, người chịu tổn thương đến cùng...!chỉ có mình người thôi.”
Phương Như Ý im lặng, tà áo đơn bạc trong đêm càng có vẻ cô liêu.
Gia Bảo có chút không nỡ, lại nói:
“Thực ra Thái tử, vẫn luôn hi vọng người có thể buông bỏ được.”
***
Hôm sau, mưa xuân rơi rả rích, từng hạt mưa rơi nghiêng theo chiều gió, trông xa như một tấm màn lụa trong trẻo.
Hoa đào trong tiểu viện thấm đẫm nước mưa, bay tản mác khắp không trung.
Cả đêm Phương Như Ý không ngủ, trong lòng lo lắng, chắc chắn chuyện bị hạ dược, Triệu Minh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Công chúa, chuyện này là chủ ý của một mình nô tỳ, nô tỳ cam tâm chịu phạt.”
Văn Trân quỳ xuống dập đầu, nước mắt chực trào, nàng không ngờ Thái tử bị trúng dược vẫn có thể bình tĩnh đẩy công chúa ra.
Lý trí phải mạnh mẽ, sắt đá thế nào mới có thể làm được như vậy chứ?
May mắn đêm qua, nàng không rót bình rượu ấy cho công chúa, nếu không...! Văn Trân nghĩ đến đây, cắn môi, không dám nghĩ tiếp nữa.
Phương Như Ý đưa tay đỡ Văn Trân dậy, vẻ tức giận trong mắt đã hoàn toàn tan biến.
Dù sao Văn Trân cũng là người hầu cận cạnh nàng suốt bao năm qua, nàng thực sự không nỡ để nàng ấy chịu phạt.
Huống chi lần này, là Văn Trân muốn thành toàn cho nàng.
Cuối cùng Phương Như Ý quyết định, trước khi Triệu Minh cho người sang Vân Phi Các vấn tội, nàng phải đi thỉnh tội với hắn.
Đạo lý: “Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.” nàng chưa từng quên.
Chẳng qua, suy nghĩ này vừa đến, ngoài cửa đã nghe tiếng thái giám hô to: “Thái tử đến.”
Phương Như Ý cả kinh, nàng hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu với Văn Trân, sau đó chậm rãi ra ngoài nghênh kiệu.
Trong màn mưa hoa tang tóc, ánh mắt Triệu Minh tựa như mũi kiếm băng lãnh đâm vào mắt nàng.
Vết thương nơi bả vai đã được băng lại, nhưng không che nổi vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt hoa lệ ấy.
Phương Như Ý cứng ngắc hành lễ, trái tim run run sợ hãi.
“Người hạ dược đêm qua, là ai?”
Bàn tay thiếu nữ nắm chặt, quả nhiên chàng chưa từng nghĩ đến sẽ buông tha chuyện này.
Cũng phải, Triệu Minh là người quen nắm giữ mọi việc trong lòng bàn tay, chàng làm sao có thể tha cho kẻ dám tính kế chàng?
Phương Như Ý vội quỳ xuống, không màng đến thân phận cao quý, dập đầu nói:
“Thái tử, chuyện lần này, cũng bởi vì thiếp không quán xuyến nề nếp hạ nhân cẩn thận.
Thiếp tự biết bản thân phạm sai, không thể dung thứ, nguyện cam tâm chịu phạt.”
Văn Trân nhìn thấy công chúa vì mình quỳ mà đau nhói, nhưng Triệu Minh chẳng mảy may động tâm, hắn lạnh lùng ra lệnh cho mấy gã thị vệ:
“Lục soát.”
“Thái tử!”
Phương Như Ý hốt hoảng, bàn tay liều mạng níu lấy gấu áo hắn, khẩn khoản cầu xin:
“Thái tử, người nhất định phải làm như vậy sao?”
Triệu Minh lạnh lùng giật mạnh bàn tay nàng, ánh mắt cao ngạo từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ không một tia cảm xúc:
“Phương Như Ý, dám ở sau lưng bản cung giở trò, cô nên tự biết sẽ có kết cục như vậy!”
Thị vệ rất nhanh liền đi ra, trên tay còn cầm mấy gói thuốc bột không màu, hiển nhiên đó chính là thôi tình dược.
Sắc mặt Phương Như Ý tái nhợt, không phải Văn Trân nói đã tiêu hủy chứng cứ rồi sao? Vậy những thứ này ở đâu ra?
“Thái tử, tìm được vật này dưới chân giường hạ nhân Văn Trân.”
Triệu Minh cười nhạt:
“Chứng cứ đã đầy đủ, mau bắt nữ tỳ Văn Trân lại...!đánh chết cho bản cung.”
Trong đầu Văn Trân bỗng ầm vang một tiếng giống như sét đánh ngang tai.
Nàng ngơ ngác, bên tai chỉ còn lại mệnh lệnh lạnh băng đậm mùi chết chóc.
Sau giây phút hãi hùng, Phương Như Ý rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nàng bật khóc hoa lê đái vũ:
“Thái tử, Văn Trân cũng là nghĩ cho thiếp mới hành động hồ đồ như vậy.
Nhưng tội nàng...!không đáng chết.
Xin Thái tử giơ cao đánh khẽ.”
“Sao hả? Cô nói như vậy, là muốn chống lại bản cung?”
Triệu Minh quả nhiên tâm tư sắt đá, quyết không chừa một đường lui cho nàng.
Phương Như Ý cuối cùng cũng hiểu nỗi đau không thể cứu Vân Anh ngày ấy của Trần Hy Hy, liệu có phải những gì nàng đang gánh chịu, chính là báo ứng hay không?
“Thái tử phi...” Văn Trân mỉm cười, hốc mắt đã đỏ ửng từ bao giờ.
Nàng không thể nhìn công chúa vì mình mà chịu ủy khuất như vậy nữa.
“Thái tử phi, nô tỳ có lỗi với người, cho dù có chết...! cũng là thỏa đáng.
Chỉ mong rằng, tình cảm chân thành mà Thái tử phi dành cho Thái tử...!sẽ sớm được đền đáp.”
Gia Bảo hơi nheo mắt nhìn Văn Trân, một nữ tỳ tận tâm, đến lúc chết vẫn một lòng suy tính cho chủ tử.
Song, y thầm lắc đầu, tâm cơ lại không đủ sâu, kết cục như vậy chỉ là sớm muộn.
Phương Như Ý mím chặt môi, nàng đưa ánh mắt u buồn nhìn Triệu Minh, giấy đỏ trên tường bay phấp phới, dường như đương cười nhạo sự thất bại ê chề của nàng.
“Thái tử, mấy ngày gần đây là tết Nguyên tiêu, nếu có máu...!chỉ e sẽ không đem lại may mắn.”
Nghe vậy, Triệu Minh tao nhã gỡ lấy cánh hoa đậu trên mái tóc, ánh mắt lạnh băng quét qua như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đột nhiên mỉm cười gật đầu:
“Cũng phải.”
Phương Như Ý như ngỡ mình nghe nhầm, nàng còn chưa kịp vui mừng, Triệu Minh đã thản nhiên buông lời:
“Vậy ban nàng ta độc tỳ sương.”
Tỳ sương? Độc dược nguy hiểm trí mạng.
Phương Như Ý trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nhìn bóng dáng hoa lệ ấy đã đi xa, cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của Triệu Minh.
Đó là khi, hắn vẫn đang mỉm cười ung dung, mà kẻ khác...!đã mất mạng từ lúc nào.
***
Văn Trân ngồi ôm gối thất thần trong lao ngục.
Không thể tin được, đúng giờ Ngọ ngày mai, nàng sẽ phải chết.
Nói không sợ là nói dối, ai lại có thể không sợ chết chứ?
Nước mắt lạnh băng lặng lẽ chảy ra, Văn Trân thực sự không hiểu, vì sao những gói thuốc ấy lại xuất hiện dưới chân giường nàng, trong khi chính nàng đã tự thiêu hủy chúng?
Càng nghĩ, Văn Trân lại càng cảm thấy, chắc chắn phải có kẻ đứng sau dàn xếp vụ này.
Ánh lửa phía góc tường bỗng vụt tắt, không gian tối om khiến Văn Trân không khỏi kinh hãi.
Trước cửa lao xuất hiện một bóng đen, nàng run rẩy bật thốt:
“Ai?”
Tiếng cười nhè nhẹ pha chút quỷ dị chầm chậm vang lên:
“Sợ cô ngày mai lên đường không có ai tiễn, nên ta đến để tiễn cô.”
Văn Trân hãi hùng, một tia sáng chợt lóe qua trong đầu:
“Ngọc Lan?”
Nàng bật dậy, tay nắm chặt song sắt: “Là cô đúng không? Cô...!cô chính là kẻ đã bỏ bột thuốc dưới gầm giường hại ta?”
“Ồ? Sao có thể nói là hại được? Đó chẳng phải là bằng chứng chứng minh cô làm sao?” Ngọc Lan cười nhạt.
Văn Trân bỗng nhiên hiểu ra, ngay từ lúc đầu, Ngọc Lan đã dụ dỗ nàng hạ dược trên người Thái tử, chỉ tiếc nàng lại không nhận ra sớm, để nàng ta được đắc ý
“Ngọc Lan, cô là kẻ tâm địa rắn rết, cô làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Ngọc Lan vẫn cười nhè nhẹ, trong bóng đêm, âm điệu như nhuốm một tia sát khí:
“Muốn biết, xuống hỏi Diêm Vương đi!”
Dứt lời, thân ảnh đã vụt biến.
Ngọc Lan lấy ống tre thổi một hơi, thị vệ canh ngục thoáng chốc liền tỉnh dậy, đầu hơi choáng, chuyện vừa xảy ra tựa như một giấc mộng.
Dưới ánh trăng mông lung, gương mặt nữ tử giống như được phủ một tầng sương lạnh.
Ngọc Lan nhìn về hướng lao ngục, bàn tay nghịch chiếc ống tre, cười khẩy:
“Đó là kết cục của những kẻ không biết tự lượng sức mình, dám tơ tưởng đến Hoàng thượng.”.