Ánh Sáng Trắng

Sấm chớp giăng kín một góc trời, chốc chốc lại lóe lên một đạo ánh sáng, kèm theo tiếng nổ như muốn rung chuyển thiên địa.

“Ai?” Lệ Thanh Yên run rẩy hỏi, thế nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng, có chăng là tiếng mưa rơi lách tách, trong không khí còn mang theo mùi vị tử thần.

“Thiển Nhi, Thiển Nhi? Người đâu?” Lệ Thanh Yên hét lớn, không thể nào có chuyện đám cung nữ, nô tài trong cung của nàng lại lơ là cảnh giác để có kẻ đột nhập như vậy.

Yên tĩnh.

Chỉ là yên tĩnh. Một sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Lệ Thanh Yên càng hoảng loạn, nàng quơ tay dưới gối, liền bắt được một con dao lam. Đây vốn là nàng chuẩn bị, phòng trường hợp xấu nhất. Không ngờ hôm nay lại thực sự dùng đến.

Bỗng nhiên trong phòng truyền đến từng đợt âm thanh rất khẽ. Lệ Thanh Yên căng thẳng, đôi mắt trừng lớn nhìn vào bóng tối trước mặt.

Đây là… tiếng bước chân?

Âm thanh kia nhẹ nhàng như gió lướt , trong đêm tối càng giống với tiếng u oán đòi mạng từ địa ngục.

“Thiển Nhi, là ngươi phải không?” Lệ Thanh Yên mở to mắt hỏi, thời khắc này nàng hi vọng hơn ai hết chủ nhân của bước chân kia là cung nữ theo hầu nàng từ khi còn ở Thừa tướng phủ.

“Ha ha...” tiếng cười trầm thấp khẽ khàng phát ra, nhưng đủ để mọi dây thần kinh trên người Lệ Thanh Yên căng cứng.

“Ai? Ngươi là ai?” Lệ Thanh Yên đã biết chắc người nọ không phải Thiển Nhi, cố gắng che giấu run rẩy hỏi, đồng thời nắm chặt chiếc dao lam.

“Quên ta rồi sao?” Âm thanh quỷ dị lại một lần nữa vang lên: “Hai mươi năm trước ta và ngươi cùng tiến cung. Ngươi nhờ vào gia thế hiển hách mà được phong làm Quý phi. Còn ta, tuy là công chúa của vong quốc, nhưng có danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại tinh thông cầm kỳ thi họa, nhờ ân sủng của hoàng thượng mà được sắc phong làm hoàng hậu – Nam Cung Mẫn Nghi.”

Lệ Thanh Yên ngây người, nhất là bốn chữ cuối, tựa như một con dao đâm thẳng vào lòng nàng.

Nam Cung Mẫn Nghi…

Nam Cung Mẫn Nghi…

“Ngươi nói bậy!” Lệ Thanh Yên gằn giọng, cười khẩy: “Nàng ta đã chết từ tám năm trước rồi. Ngươi định giả thần giả quỷ dọa bản cung sao?”

Người kia chỉ nhẹ nhàng bật ra một chút tiếng cười lạnh lẽo.

“Đúng là ta đã chết. Nhưng ở dưới kia thật cô đơn. Lệ Thanh Yên, chi bằng ngươi xuống đó bầu bạn cùng ta đi….”

“Không…Ngươi cút đi… Là ngươi tự sát… Không liên quan gì đến bản cung.”

Thái dương Lệ Thanh Yên chảy đầy mồ hôi lạnh. Đồng thời, thân hình nhanh chóng dựa theo trí nhớ hướng cửa cung chạy ra ngoài.

“Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao?” Không biết từ lúc nào người nọ đã ở đằng sau lưng Lệ Thanh Yên, cất giọng điệu u oán bên tai nàng.

“A…”

Nàng hét lên một tiếng đầy kinh hãi, bàn tay đang nắm chặt con dao lam liền quơ loạn xạ.

“Ngươi ra đây… Có giỏi thì chân chính đứng trước mắt bản cung…”

“Ngu xuẩn!”

Tiếng nói lạnh lẽo vừa dứt, Lệ Thanh Yên liền cảm giác được một trận đau buốt trên cánh tay. Tiếp theo đó thứ chất lỏng ấm áp liền chảy ra, lạnh tanh rơi xuống nền cung, cũng là hung hăng đánh vào lòng nàng.

“A… Ngươi… Dám hành thích bản cung. Ngươi không biết đây là tội chết sao?” Lệ Thanh Yên lấy tay bịt chặt miệng vết thương, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh.

Nàng vẫn tin rằng người này không phải Nam Cung Mẫn Nghi.

“Vậy à? Quý phi Lệ Thanh Yên, có phải ngươi cũng quên mất rằng mưu sát hoàng hậu cũng là tử tội không?”

Tâm nàng như bị xuyên thấu, run rẩy nói:

“Không phải… không phải ta…”

Đúng lúc này một tia sét bỗng đánh qua khung cửa sổ, mang theo một chút ánh sáng. Lệ Thanh Yên trợn mắt, tuy chỉ lóe qua nhưng nàng vẫn thấy rõ khuôn mặt người kia…

Khuôn mặt ấy… khuynh quốc khuynh thành…nhưng từ giữa hai khóe mắt lại chảy ra dòng máu đỏ tươi vô cùng ghê rợn…

Đôi mắt ấy… Nhìn nàng đầy căm hận…

“Cút đi…Ngươi cút đi..” Lệ Thanh Yên khàn giọng hét lớn, theo phản xạ liền điên cuồng chạy trốn… Nàng không biết bản thân chạy đi đâu… chỉ biết nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó nữa…

Đó là người mà cả đời này nàng muốn quên mà quên không được…

Người đó cũng là kẻ nàng chưa bao giờ thắng được…

Có lẽ do tinh thần không tốt, lại thêm tầm nhìn bị hạn chế, chỉ mới chạy được hai bước, Lệ Thanh Yên liền ngã nhào xuống nền cung, con dao lam cũng vì thế mà rơi xuống. Bụng nàng đập vào chiếc ghế quý phi, đau đớn lập tức lan truyền ra tứ chi.

Lệ Thanh Yên đau đớn cuộn người, nhưng vì sợ hãi mà không dám quên việc phải chạy trốn. Nàng lê thân mình đau nhức, bộ dáng chật vật vô cùng.

Người kia thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác đến thê thảm của nàng như một con báo đang chực chờ nhìn con mồi đang giãy chết.

“Ngươi đừng đến đây… Đi đi…” Lệ Thanh Yên bị dồn đến chân tường, hổn hển thở dốc van xin.

“Ngươi cũng biết sợ sao?” Giọng nói kia bỗng chốc trở nên thật nhẹ nhàng.

Lệ Thanh Yên lắc đầu, hai tay giơ lên bịt chặt tai, cả người co rúm ở một góc, cắn chặt môi nói:

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ồ? Ngươi quên lời ta vừa mới nói rồi sao? Ta muốn…” người kia chỉ dừng lại một chút, sau đó phun ra từng từ rõ ràng: “Mạng của ngươi.”

“Không thể…” Nước mắt Lệ Thanh Yên lã chã rơi xuống, cổ họng nghẹn lại, khẩn khoản cầu xin:

“Nam Cung Mẫn Nghi…Ta sai rồi… Cầu ngươi tha cho ta…”

“Ngươi sai? Ngươi sai thế nào?”

Lý trí của Lệ Thanh Yên đã bị sợ hãi làm cạn kiệt. Loáng thoáng nhìn bóng trắng đứng trước mắt, nàng nghẹn ngào:

“Nam Cung Mẫn Nghi…Ta…ta không nên vì cái ghế hoàng hậu mà sai người giết ngươi, rồi ngụy tạo thành hiện trường ngươi tự sát…”

Người kia chỉ “hừ” lạnh, nâng lên nụ cười uất hận:

“Lệ Thanh Yên… Ngươi cho rằng tội ác ngươi làm chỉ có thế thôi sao? Ngoài việc mưu sát bản cung năm xưa, ngươi còn là kẻ chủ mưu đằng sau việc mưu hại hoàng tự… Ngươi vẫn nhớ Lan phi chứ?”

Mẫu phi của Triệu Lâm…

Lệ Thanh Yên kinh hoảng… Những chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi… Giờ nàng đã thực sự tin có quỷ thần…

Nam Cung Mẫn Nghi…Có phải ngươi đang quay về trả thù ta?

Một tràng tiếng cười điên cuồng đột ngột phát ra, Lệ Thanh Yên giơ tay lau đi nước mắt, sau đó bật dậy, cười lạnh:

“Thật nực cười! Cho dù ngươi có là Nam Cung Mẫn Nghi từ cõi chết tìm ta thì sao chứ? Tám năm trước ngươi đã chết dưới tay ta, giờ ta cũng không ngại để ngươi chết thêm lần nữa đâu…”

“Vậy sao?”

Âm thanh vừa lạnh lùng vừa quen thuộc vang lên, tiếp đó cung Lan Khiết đột nhiên sáng rực.

Ánh nến soi sáng mọi thứ trong cung, đến khi Lệ Thanh Yên nhìn rõ người vừa nói, hai mắt liền trừng lớn, run rẩy bật ra hai tiếng:

“Hoàng… Hoàng thượng…”

Triệu Thánh Tông lạnh lùng nhìn nàng, những lời nàng ta vừa thừa nhận, ngài nghe không sót một chữ…

Không muốn nhìn Lệ Thanh Yên một giây nào nữa, ngài liền chuyển ánh nhìn lên người kia:

“Vất vả cho ngươi rồi!”

Bấy giờ Lệ Thanh Yên mới ý thức còn một nhân vật quan trọng khác.

Chỉ thấy “Nam Cung Mẫn Nghi” kia hướng hoàng đế cung kính đáp: “ Là bổn phận của thần nữ”.

Lệ Thanh Yên trố mắt, lắp bắp nói: “Ngươi…”

Người này không phải Nam Cung Mẫn Nghi.

Chiếc mặt nạ da người từ từ bị tháo xuống, thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp cao quý như đóa bạch liên.

Trần Hy Hy…

“Sao lại là ngươi?” Lệ Thanh Yên kinh hãi nhìn người trước mắt. Chỉ là giây sau nàng đã ý thức được tình cảnh của bản thân rồi.

Chua xót cười một tiếng, nàng nhìn về phía vị đế vương mặc long bào sáng chói:

“Hoàng thượng… Cuối cùng ta vẫn bị người tính kế sao?”

Triệu Thánh Tông bước từng bước về phía nàng. Lệ Thanh Yên chưa kịp phản ứng, cánh tay bị thương đã bị ngài túm chặt.

Đau đớn như xát muối khiến nàng phải cau chặt mày, song chưa là gì với nỗi đau đớn tận trong lòng.

Nàng biết… hoàng thượng đang phẫn nộ…

“Ngươi đúng thật là hại chết Mẫn Nghi...” Ngài nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt khuôn mặt nữ nhân trước mắt.

“Người đã nghe cả rồi, không phải sao?” Ngược lại Lệ Thanh Yên vô cùng bình thản.

“Tại sao ngươi lại làm như vậy?” Bàn tay ngài lại bóp mạnh cánh tay nàng, phẫn nộ trong lòng đang điên cuồng gào thét.

Nếu như hôm nay không phải Minh nhi bàn kế sách này với ngài… Ngài làm sao có thể ngờ nữ nhân luôn cao quý, giải quyết chuyện lục cung gọn gàng lại là một nữ nhân rắn rết như vậy…

Nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi, lăn dài trên gò má xinh đẹp. Lệ Thanh Yên đẩy hoàng đế ra, gào lên:

“Người còn hỏi tại sao thiếp làm vậy? Hoàng thượng… Người không biết thật sao?”

Nàng ôm mặt, bật khóc nức nở: “Bởi vì thiếp ghen tỵ… Bởi vì thiếp yêu người đó hoàng thượng...”

Hoàng đế nắm chặt hai vai nàng kéo lên, phẫn nộ quát:

“Ngươi yêu trẫm... Vậy mà lại giết nữ nhân trẫm yêu nhất? Ngươi không phải không biết, Mẫn Nghi chết…Trẫm cũng chỉ còn nửa cái mạng..”

Lệ Thanh Yên lắc đầu, bàn tay giơ lên chạm vào khuôn mặt ngài:

“Hoàng thượng…Thiếp tiến cung cùng với Nam Cung Mẫn Nghi. So về tài sắc, thiếp thua kém nàng ta chỗ nào?”

“Hoàng thượng còn nhớ Nam Cung Mẫn Nghi lúc đó độc sủng hậu cung, khiến chúng thần thiếp vô cùng căm phẫn... Trên triều nhiều đại thần cũng dâng sớ phản đối việc người độc sủng hoàng hậu… Hoàng thượng…Việc thiếp làm chính là một việc tốt cho Đại Nam quốc…”

“Ngươi…Lệ Thanh Yên…” Hoàng đế không kìm nổi giận dữ, hất tay một cái, nàng liền ngã xuống.

“Ha ha…” Ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nam nhân mình yêu nhất, Lệ Thanh Yên oán hận nói:

“Hoàng thượng… Người cho rằng cái chết của Nam Cung Mẫn Nghi chỉ là do thần thiếp sao? Vậy thì hoàng thượng sai rồi, người đẩy nàng ta vào chỗ chết chính là hoàng thượng…Chính người mới là thủ phạm…”

Hoàng đế chấn động. Đúng vậy! Nếu ngài chịu nghe lời Mẫn Nghi ban mưa móc trải đều cho các phi tần, liệu nàng ấy có phải chết oan ức như vậy?

Nơi lồng ngực đột nhiên đau nhói, hoàng đế lùi lại, loạng choạng tựa vào cạnh trường kỷ để đứng vững.

Trần Hy Hy vội tiến lên, khẽ nói: “Hoàng thượng…”

Hoàng đế xua tay, lắc đầu: “Trẫm không sao.”

Lệ Thanh Yên nhìn Trần Hy Hy, cười lạnh:

“Ngươi giỏi lắm. Lại có thể dụ bản cung nói ra chân tướng..”

“Đa tạ nương nương khen ngợi…Chỉ là nương nương đã nghe qua câu “Ác giả ác báo” chưa… Không có chuyện xấu gì có thể giữ bí mật mãi đâu… Cũng như bàn tay đã nhuốm đầy máu cũng không thể gột rửa sạch sẽ.”

Lệ Thanh Yên sửng sốt, lắng nghe lời nàng nói, chỉ cười:

“Vậy sao? Nhưng bản cung không hề hối hận…” lại nhìn về phía hoàng đế: “Người biết rồi thì sao chứ? Ban chết cho thiếp sao? Hoàng thượng, người đứng quên cha thiếp là Lệ Thừa Tướng nắm phân nửa quyền lực trong triều… Người sẽ ra tay sao?”

“Choang” một tiếng, chén trà vỡ tan dưới chân nàng, hoàng đế kiềm chế để không thực sự hạ xuống một bạt tai, quát lớn:

“Nàng... Bây giờ nàng còn dám đe dọa trẫm? Lệ Thanh Yên… nàng tưởng trẫm không dám ban chết cho nàng sao?”

Lệ Thanh Yên nhắm mắt, thế nhưng lệ cứ tuôn rơi.

“Hoàng thượng…Thì ra bao năm nay người vẫn nhớ tên thiếp…Thiếp còn tưởng người đã quên rồi…” Trước đây hoàng thượng gọi nàng một tiếng Quý phi, hai tiếng cũng là Quý phi…

Hoàng thượng… thiếp luôn mong muốn người gọi tên của thần thiếp…

Cuối cùng… thiếp cũng đợi được…

Nhưng…

Phải chăng đây là lần cuối cùng thiếp được nghe người gọi thiếp như vậy?

“Hoàng thượng… Thiếp tuyệt không hối hận với những gì mình đã làm…Thiếp không sai…Có chăng chỉ vì thiếp yêu người…” Lệ Thanh Yên uất hận gào khóc: “Thiếp nguyền rủa người mãi mãi sống trong ân hận, đến chết cũng không nhắm mắt.”

Dứt lời, liền lao nhanh về phía bức tường…

“Quý phi…” Hoàng đế hốt hoảng gọi nàng lại, Trần Hy Hy vừa muốn giơ tay túm nàng, nhưng chỉ kịp bắt được một góc áo.

Không xong rồi…Quý phi muốn tự sát!

“Phanh!”

“A…”

Ngay khi Lệ Thanh Yên chỉ cách bức tường một găng tay, bất ngờ một lực mạnh phóng tới lôi nàng trở lại.

Trần Hy Hy cùng hoàng đế nhẹ thở ra, thấy nam tử hắc bào, nàng liền mỉm cười:

“Thái tử!” Chắc hẳn nam nhân này đã ở ngoài được một lúc rồi... Hắn lúc nào cũng thích lộ diện cuối cùng.

Lệ Thanh Yên phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thấy Triệu Minh, cả người thoáng cứng lại.

Khuôn mặt này có bảy, tám phần giống Nam Cung Mẫn Nghi, khiến mỗi lần nàng đối diện đều cảm thấy nghẹt thở.

Triệu Minh lạnh băng liếc Lệ Thanh Yên một cái, âm điệu không mang theo một tia cảm xúc:

“Quý phi… Ngươi giết mẫu hậu bản cung, tưởng chết là xong à? Ngươi hãy mở to mắt nhìn Lệ gia từng người bị xử tử đi!”

“Ầm” một tiếng, Lệ Thanh Yên cảm thấy như sét đánh ngang tai:

“Ngươi nói cái gì? Lệ gia, Lệ gia sao có thể bị xử tử?”

Cười lạnh một tiếng, Triệu Minh từ trên cao nhìn xuống Lệ Thanh Yên:

“À..Quý phi an nhàn trong cung chắc có lẽ không biết… Lệ Thừa Tướng có tâm của Tư Mã Chiêu, bí mật bồi dưỡng binh lính nhằm tạo thế lực riêng, lại hối lộ, lôi kéo nhiều quyền thần trong triều… Chứng cứ bản cung đã cho người thu thập…”

“Không…” Lệ Thanh Yên lắc đầu, cha nàng không thể nào mưu phản được. Không khỏi đưa mắt nhìn hoàng đế, khàn giọng nói:

“Hoàng thượng…Hãy nói với thần thiếp đó chỉ là tin bịa đặt…Lệ gia bao năm nay tận trung vì hoàng thượng, sao có thể mưu phản được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui