“Giá!”
Từng tiếng roi mạnh mẽ quất vào thân ngựa.
Chiến mã không ngừng phi nước đại, để lại trên con đường đầy sỏi đá gập ghềnh những tiếng kêu soàn soạt. Hơn hai mươi nhân mã không dám ngừng nghỉ, bởi vì họ đang chạy đua với thời gian, chạy đua với sinh tử.
Thời khắc này, ai cũng cố gắng nắm lấy một cơ hội sống sót, dẫu cho nó có mong manh đến thế nào.
“Thái tử phi...người nhìn kìa!”
Một tiếng reo vui sướng vang lên, tức thì bốn mươi con mắt khác cũng trở nên sáng ngời.
Cây cầu sắt...đã ở phía trước.
Bên dưới cây cầu là dòng sông Trường Giang nước đang cuồn cuộn dâng trào, chốc chốc lại thình lình xuất hiện những ngọn sóng lớn, như thể đang muốn vồ lấy những con người nhỏ bé dám đi qua sông mà không trả lệ phí.
Trần Hy Hy thở ra một hơi, càng ra sức quất mạnh lên thân ngựa.
“Giá!”
Chỉ còn một chút nữa thôi...mong rằng mọi chuyện nàng sắp xếp đều ổn.
Theo tính toán của nàng, thời gian để quân Khuyển Nhung theo đến đây vừa vặn với thời gian bọn họ kịp qua bờ bên kia.
Đến lúc đó, chỉ cần ra tay chặt đứt cây cầu, có thể cô lập được bọn chúng ở bên này.
“Thái tử phi, người đi trước đi!”
Các binh sĩ đều hướng nàng gật đầu. Nữ tử này đã làm quá nhiều thứ vì bọn họ, vì Đại Nam quốc. Lúc này, bọn họ hơn ai hết muốn nàng có thể an toàn đi trước.
Đáy mắt Trần Hy Hy hàm chứa ý cười ấm áp, nàng kẹp chặt bụng ngựa, roi da vung lên, nhưng bước chân ngựa vừa mới chạm đến mặt sắt của cây cầu, bên tai nàng chợt bắt được một loạt âm thanh...
Các binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, âm thanh này...
Nguy rồi!
Là địch!
Sao chúng có thể tới nhanh như vậy? Trần Hy Hy kéo dây cương xoay lại, thâm tâm gấp đến độ khiến bàn tay run rẩy, ấn đường nhíu chặt.
“Các ngươi mau đi đi!” Thời gian cấp bách không cho phép suy nghĩ nhiều, nàng chỉ có thể làm được như vậy.
“Lần này thuộc hạ không thể làm theo ý Thái tử phi được!”
Các binh sĩ dứt lời, liền quất mạnh lên thân ngựa của Trần Hy Hy. Chiến mã hí một tiếng, lập tức chạy lên cây cầu.
“Này...” Trần Hy Hy không kịp phản ứng, chỉ có thể kẹp chặt bụng ngựa để không bị ngã xuống.
Gió hai bên cọ xát khuôn mặt thiếu nữ càng làm nó trở nên tái nhợt, nàng ngoái đầu nhìn hai mươi con người phía sau, hốc mắt ẩn ẩn một tầng nước.
Bọn họ... bọn họ muốn dùng tính mạng của mình để hi sinh vì an toàn của nàng!
Nhưng...
Bảo nàng trơ mắt nhìn bọn họ hi sinh trước mắt nàng. Trần Hy Hy nghiến chặt răng, nàng không làm được!
Giật dây cương về đằng sau, chiến mã theo động tác nâng hai chân trước lên cao, động thời cũng hí lên một tiếng dài:
“Tiểu Thất ngoan, quay lại nào!”
Trần Hy Hy vỗ nhẹ lên đầu nó. Con ngựa này chính là Triệu Minh ban cho nàng từ khi xuất phát ở đế đô. Giống ngựa này lai giữa ngựa Mông Cổ và ngựa Xích Thố\*, nên vừa đảm bảo về mặt tốc độ, vừa giữ được màu sắc cao quý.
Ngựa Xích Thố\*: có sắc lông màu đỏ tượng trưng cho ngựa quý. Trong truyện Tam Quốc diễn nghĩa có con ngựa Xích Thố, ban đầu là của Đổng Trác sau đó Đổng Trác dùng Xích Thố để thu phục Lã Bố và cùng ông này lập nhiều công lao, sau Tào Tháo chiếm đoạt rồi đem biếu cho Quan Vũ, khi Vũ bị hại chết, nó cũng buồn rầu mà chết theo.
Thấy thiếu nữ cùng ngựa quay lại, hai mươi binh sĩ ngây người, một trong số họ lập tức hét lên:
“Thái tử phi... người làm gì vậy?”
“Các ngươi đã sát cánh cùng ta đến tận thời điểm này, các ngươi nghĩ rằng ta có thể trơ mắt nhìn các ngươi chết hay sao?”
“Thái tử phi... nhưng người là Quân sư của thiên triều, quân đội có thể mất chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể mất người... chỉ cần giữ được núi xanh thì lo gì...”
Trần Hy Hy nghe vậy, chỉ mím môi nói:
“Không có ta vẫn còn những Quân sư khác, nhưng các ngươi thì chỉ có một. Có đi thì cùng đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại các ngươi.”
Bọn họ xúc động nhìn quyết tâm tỏa ra trong mắt thiếu nữ. Đây là lần đầu tiên, một người có thân phận cao quý lại sẵn sàng chiến đấu cùng bọn họ đến cuối cùng...
Thời khắc này, những lời đàm tiếu rằng nữ tử này là yêu nữ chuyển thế đã bị ném ra xa, trước mắt họ đây nàng giống như một vị nữ thần - một nữ thần mang trong mình vẻ đẹp hài hòa giữa trí tuệ và nhân cách.
Trần Hy Hy dùng kiếm chém đứt cây cầu. Chỉ có cách này, địch mới không thể qua bên kia.
“Các ngươi nghe đây.” Trần Hy Hy nhìn cây cầu sắt đổ xuống lòng sông rộng lớn, không nóng không lạnh cất lời:
“Ngoài cây cầu này, chúng ta còn một đường nữa có thể thoát thân.” Nàng chỉ tay sang bên phải của mình: “Đi theo hướng này sẽ đến một khu rừng. Từ khu rừng đó men theo khoảng sáu mươi dặm là đến thành Khiên Hạ.”
Nhưng...
Khó khăn của con đường này chính là rừng rậm, xung quanh bị bao bởi những tán lá cây to lớn, ánh mặt trời không thể lọt vào khu rừng, khiến việc xác định phương hướng cực kỳ gian nan.
“Được, vậy làm như lời Thái tử phi!” bọn họ gật đầu.
“Thời gian không còn nhiều, mau đi thôi.”
Song, vừa mới đi được một đoạn, một loạt mũi tên xé gió từ đằng sau hướng đến, đồng thời tiếng nói của Địch Lã Hán cũng đánh vào tâm của bọn họ:
“Đứng lại!”
“Cứ đi đi.” Trần Hy Hy hét lớn, một tay cầm trường kiếm đánh bay mũi tên.
Không được dừng lại, một khi dừng lại thì cái chết chính là kết cục của họ.
Chỉ cần đến được khu rừng, có thể lợi dụng địa hình để ẩn náu tạm thời.
Các binh sĩ đều hiểu dụng ý của nàng, roi da càng thêm dùng lực.
Đằng sau, Địch Khả Tư híp mắt nhìn theo bóng lưng của thiếu nữ, lạnh lùng nói:
“Đưa cung tên đây!”
Một tiếng “vút” sắc bén, mũi tên bạc cũng theo đó phóng ra, lao đi với vận tốc khiếp người.
“Cẩn thận!”
Trần Hy Hy chỉ kịp quay đầu, chợt cảm thấy một trận ấm nóng bắn lên mặt mình.
Kinh hãi nhìn mũi tên xuyên thủng tim binh sĩ, nàng cuống quýt đỡ lấy hắn, lắc đầu nói:
“Tại sao phải làm vậy?”
Mũi tên đó, hắn có thể không cần thay nàng đỡ cơ mà?
Hắn mỉm cười, nơi khóe miệng không ngừng tràn ra dòng máu đỏ tươi.
“Đi... mau... thái... tử... phi...”
Có thể chết để bảo nữ tử này, hắn cam tâm tình nguyện.
Trần Hy Hy nhắm mắt, bàn tay run rẩy vuốt mắt hắn.
Xin lỗi!
“Thái tử phi... đi mau!” hơn mười người còn lại dàn thành một hàng ngang, trực tiếp lấy thân mình tạo thành một hàng rào che chắn tạm thời.
Tiếng mũi tên đâm vào da thịt, Trần Hy Hy nghiến chặt răng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, điên cuồng vung roi thúc về phía trước.
“Giá!”
Mái tóc đen rơi lòa xòa trên gương mặt thiếu nữ, nàng giơ tay muốn vén lên, không ngờ lại chạm đến một mảng lạnh băng nơi khóe mắt.
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống, trong trận này, không biết đã có bao nhiêu binh sĩ vì bảo vệ nàng mà chết thảm.
Thây xác họ thậm chí còn không được chôn cất tử tế, quân Khuyển Nhung chắc chắn sẽ giày xéo lên thi thể họ.
Khuyển Nhung...Trần Hy Hy thầm nhẩm cái tên này... nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Song quân địch đằng sau thế lực mạnh mẽ, mười người bọn họ chỉ có thể giữ chân chúng được một thời gian ngắn. Thế nên, khi Trần Hy Hy vừa chạy đến cánh rừng, lập tức hơn một trăm mũi tên được bắn tới.
Tiểu Thất quả là ngựa tốt, nó mang Trần Hy Hy trên lưng mình linh hoạt tránh né, chạy thẳng vào trong cánh rừng.
“Đuổi theo! Giết bằng được nàng ta!” Địch Khả Tư giơ thanh đao lên, cao giọng hạ lệnh.
Khu rừng này vô cùng rậm rạp, quả đúng như nàng dự đoán, vì ánh Mặt Trời không thể xuyên qua nên trong này rất âm u. Thật tốt!
Như vậy có thể dễ dàng tìm chỗ trốn.
Trần Hy Hy từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Nàng dắt Tiểu Thất đến một hang động, vừa mới vào bên trong, cơ thể lập tức không chịu nổi mà ngã xuống.
Thái dương thiếu nữ chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng nghiến răng, chân trái không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn.
Quả nhiên... dù cho tránh được đến mức nào vẫn bị trúng tên.
Tiểu Thất thấy sắc mặt nàng khó chịu, tiến lên liếm nhẹ trên mặt nàng.
Trần Hy Hy vỗ đầu nó, hơi thở có phần hỗn loạn:
“Ngươi đang an ủi ta à? Cảm ơn!”
Cái đầu nó dụi dụi trước mặt nàng, sau đó chuyển đến vết thương trên chân nàng, khẽ liếm như muốn làm giảm đau đớn cho chủ nhân.
Trần Hy Hy đẩy đầu nó ra, hơi nhăn mi nói:
“Đừng liếm! Sẽ nhiễm trùng đó!”
Nàng cắn răng dùng lực rút mũi tên, sau đó xé một mảnh y phục băng lại.
Xong xuôi, trên trán nàng ướt đẫm mồ hôi. Trần Hy Hy khó nhọc hít từng ngụm không khí, cả đêm qua đi đường thêm với việc liên tục chiến đấu cả buổi không ngừng nghỉ đã gần như rút cạn khí lực của nàng.
Nếu có thể, bây giờ nàng rất muốn ngủ!
Nhưng lý trí nàng không cho phép, rất có thể quân địch theo dấu máu trên chân nàng mà tìm được đến đây. Đến lúc đó, nàng không thoát được, mà khi đã rơi vào tay địch, kết cục chính là “vạn kiếp bất phục”. Địch Khả Tư tâm tư cẩn trọng, chắc chắn một khi giết được nàng sẽ lấy thủ cấp gửi cho Triệu Minh. Điều này sẽ làm lòng quân dao động.
Cố gắng lê từng bước khó nhọc, Trần Hy Hy nhìn Tiểu Thất đi theo mình, cả người nó to lớn, mỗi bước đi lại làm cây cối dưới chân đổ rạp xuống. Nếu địch theo đến đây, chắc hẳn có thể dựa vào điểm này để lần theo dấu vết của nàng.
Nghĩ vậy, Trần Hy Hy liền vung roi quất mạnh lên thân nó. Tiểu Thất bị đánh mạnh, lập tức theo phản ứng chạy đi.
Trần Hy Hy thở nhẹ một hơi, khó nhọc bước từng bước theo hướng ngược lại.
\*\*\*
“Đại nhân, ở trong hang động này phát hiện dấu máu và một ít vải vụn.”
Địch Khả Tư cười lạnh: “Nàng ta chắc chắn không đi đâu xa, mau chia nhau ra tìm bằng được cho ta!”
“Rõ!”
Tiếng binh đao vang lên, cây cỏ trong rừng vì thế mà đổ rạp xuống.
Nghe tiếng quân địch đang đến gần, Trần Hy Hy đang ẩn mình dưới một bụi cây gần như cứng đờ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đúng lúc này, một thám báo đến trước mặt hắn, giọng nói vô cùng gấp gáp:
“Đại nhân, không hay rồi! Phía sau có một đội quân khoảng năm nghìn người đang theo hướng này đến đây.”
“Cái gì?” Lưỡi đao Địch Khả Tư vừa chạm đến bụi cây lập tức thu lại. Nghe ngữ điệu của hắn chắc chắn đội quân đó không phải quân mình rồi.
Chẳng lẽ là quân Đại Nam quốc?
“Khốn kiếp!” Hắn vung tay chém đứt một thân cây bên cạnh.
Trần Hy Hy cảm nhận được cái cây đập vào chân mình, thiếu chút nữa không nhịn được mà hét lên.
Đau! Đau... quá!
“Tất cả theo ta, giết chết quân Đại Nam quốc!”
Địch Khả Tư xoay người hạ giọng.
Toàn bộ gần hai vạn quân Khuyển Nhung cũng rút đi gần hết, cuối cùng chỉ còn lại sự yên tĩnh vốn có của khu rừng.
Trần Hy Hy rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt dần nặng trĩu...