Lan Khiết cung
Mùi hương hoa lan phả lẫn trong cái lạnh của mùa đông, theo từng đợt âu yếm của cơn gió mà nhẹ nhàng bay đi.
Sở dĩ có tên gọi là Lan Khiết cung vì nơi đây chỉ có duy nhất một loài hoa lan. Nghe đồn Quý phi Lệ Thanh Yên rất yêu thích loài hoa này, đặc biệt là Lan Hoàng Hậu\*, nên đã sai người trồng lan khắp cung của mình. Không chỉ vậy, Quý phi còn có hẳn một vườn hoa lan riêng để thưởng thức, khiến các phi tần mỗi khi tới thỉnh an đều đỏ mắt ghen tỵ.
Đó là chuyện của nhiều năm trước kia.
Trong cung có biến, toàn bộ các phi tần từ nhất phẩm đến lục phẩm đều bị người của Lệ thừa tướng giam vào một chỗ, chỉ có duy nhất Lan Khiết cung này vẫn diễm lệ như thường.
Mà chủ nhân của tòa cung diễm lệ ấy, hiện tại đang nhàn nhã cắt tỉa cành hoa. Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, vốn dĩ loài lan không thể nở hoa được, nhưng Lệ Quý phi đã cho người thắp đèn lồng sưởi ấm, lại đặt vào mỗi gốc lan thêm vài viên đá để cấp ẩm từ từ, bởi thế cả vườn lan của nàng vẫn bạt ngàn hương sắc như thường.
“Quý phi nương nương!”
Nghe thấy tiếng gọi của cung nữ, Lệ Thanh Yên khẽ dừng động tác cắt tỉa, ý ra hiệu nàng ta nói.
“Nương nương, Lại Bộ Thượng Thư muốn gặp người, hiện đang đứng chờ bên ngoài.”
“Lại Bộ Thượng Thư?” Lệ Thanh Yên lặp lại cái tên này, trong đầu mơ hồ không rõ là người nào.
Trước giờ nàng vẫn luôn an nhàn trong cung cấm, rất hiếm khi có dịp tiếp xúc với các vị quan lại. Ngoại trừ An quốc công là người thân cận với phụ thân, còn lại nàng đều không có ấn tượng.
Nhưng nếu đã có thể tự do ra vào hoàng cung, chứng tỏ Lại Bộ Thượng Thư này là người của phụ thân, hơn nữa còn có phân lượng nhất định.
Nghĩ vậy, Lệ Thanh Yên liền thong dong truyền:
“Cho hắn vào đi!”
“Vâng.”
Chưa tới nửa khắc, Mạc Doãn Kỳ bước chân đạp tuyết không nhanh không chậm theo cung nữ tiến vào. Lệ Thanh Yên đang đưa lưng về phía y, dù chỉ là một bóng lưng nhưng khí chất cao ngạo từ vị Quý phi này vẫn tản ra mạnh mẽ, có cảm tưởng như không thể nào nhầm lẫn nàng với các phi tần khác.
Nàng chính là đóa hoa lan đẹp nhất Đại Nam quốc này.
Quả thật... Vẻ đẹp của mỹ nhân, một phần vì nhan sắc, phần còn lại chính là khí chất.
Mà khí chất, không phải mỹ nhân nào cũng may mắn có được. Nếu không phải là bẩm sinh, cho dù có luyện tập nhiều đến mức nào, mãi chỉ cho người ta cảm giác thiếu tự nhiên. Tựa như ngươi bắt một nam nhân giả làm nữ nhân, bắt người học võ làm thơ phú.
Thu tầm mắt lại, Mạc Doãn Kỳ cúi đầu, chắp tay hành lễ:
“Vi thần tham kiến Quý phi nương nương.”
“Lại Bộ Thượng Thư có chuyện gì tìm bản cung vậy?” Lệ Thanh Yên vẫn không xoay người nhìn y, vừa sửa lại cành lan vừa cất tiếng hỏi.
Mạc Doãn Kỳ thấy vẫn còn thái giám và cung nữ hầu hạ bên cạnh, liền kính cẩn đáp:
“Hồi nương nương, chuyện này rất quan trọng, vi thần chỉ muốn nói riêng với người.”
Nghe vậy, rốt cuộc Lệ Thanh Yên cũng khẽ nghiêng đầu nhìn y.
Gương mặt có chút quen, đáng tiếc, nàng không hề có chút nào ấn tượng. Bình thường Lại Bộ Thượng Thư là bộ giữ việc thăng quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Vậy mà lại đến cung gặp nàng, quả là không hợp lẽ thường.
Đắn đo một chút, Lệ Thanh Yên liền phất tay:
“Tất cả lui xuống đi.”
Chờ đám người hầu lui xuống, Mạc Doãn Kỳ mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến từng chậu hoa lan, mỉm cười động môi:
“Thủ bồi lan nhuỵ lưỡng tam tài,
Nhật noãn phong hoà thứ đệ thiên.
Toạ cửu bất tri hương tại thất,
Thôi song thời hữu điệp phi lai.”\*
Dịch thơ:
“Tay chọn hoa lan mấy gốc trồng,
Nắng hoà gió thuận sớm hôm vun.
Ngồi lâu chẳng biết hương bay khắp,
Đẩy cửa trông ra bướm rập rờn.”
Mạc Doãn Kỳ vừa dứt lời, chỉ thấy mỹ nhân như lan che miệng cười một tiếng. Bàn tay nàng vuốt ve một cành hoa, mắt phượng sắc sảo hơi khép, tự nhiên nhận xét:
“Mạc thượng thư thật biết nói đùa. Vườn lan của bản cung lấy đâu ra con bướm nào.”
“Vi thần không nói đùa. Hiện tại thời tiết chuyển lạnh nên vạn vật khó sinh sôi, nhưng chỉ cần qua hai tháng nữa, đến mùa xuân ấm áp, nơi đây sẽ ngập tràn các loài ong bướm. Mấy năm nay sau mùa lạnh, chẳng phải vườn lan này của nương nương vẫn được chọn làm nơi diễn ra các hội thi thơ ư? Bởi nhìn khung cảnh tinh khôi đầy xuân sắc như vậy, rất dễ khiến cảm xúc trong lòng người dâng trào, thi ca từ đó mà tuôn ra...”
Lệ Thanh Yên chỉ trầm mặc lắng nghe, trong lòng lại thầm suy đoán hắn nói những lời này là có ý gì?
“Mạc Thượng Thư sẽ không đến đây tìm bản cung chỉ để nói những lời này chứ?”
Y không trả lời, chỉ nâng bước đến gần một cây Lan Hoàng Hậu đang khoe sắc đỏ thẫm. Nếu để ý kỹ sẽ thấy cây lan này được đặt ở vị trí rất đặc biệt, đãi ngộ chăm sóc cũng tốt hơn hẳn so với những cây lan khác.
Y cười: “Vi thần từ lâu đã nghe vườn lan của Quý phi nương nương là quốc bảo vô giá, quả nhiên là danh bất hư truyền. Vi thần còn nghe các vị đại thần truyền tai nhau rằng, hoàng thượng từng ban thưởng cho Quý phi một cây Lan Hoàng Hậu từ Tây Châu Kinh Thục, quý hiếm vô cùng, chỉ vì người muốn Quý phi trong cung có thể vui vẻ.”
Nghe đến câu cuối, sắc mặt Lệ Thanh Yên bỗng chốc trở nên trắng bệch. Nàng lập tức cao giọng quát:
“Câm miệng!"
Từ cái ngày nam nhân ấy hạ chỉ bắt nàng phải ở trong cung Lan Khiết đến suốt đời, mãi mãi không được ra ngoài nửa bước đã làm trái tim nàng khô cằn rồi. Cũng may nhờ có phụ thân, nàng mới có thể trở lại làm một vị Quý phi cao ngạo như xưa.
Nghĩ lại, cũng thật buồn cười! Chắc có lẽ nam nhân ấy cũng không ngờ rằng mình lại thua thê thảm như vậy nhỉ? Kẻ mà người ấy hận thấu xương là nàng đây hiện đang đứng trên người ấy. Bởi thế, dù biết hơn nửa tháng nay nam nhân đó đang phải chịu đủ áp lực từ phụ thân, Lệ Thanh Yên nàng cũng chưa từng mảy may nhúng tay vào.
Hoàng thượng, liệu có phải ngài đang rất hối hận vì lúc đó không ban chết luôn cho ta không?
Nhớ đến lời Mạc Doãn Kỳ vừa nói, nàng chỉ thấy châm chọc biết bao.
Muốn khiến nàng vui vẻ ư? Thật sự là thế sao? Hay đó chỉ là chiêu trò để nàng ỷ sủng mà kiêu, khiến hậu cung bốn về dậy sóng coi nàng là địch, từ đó gián tiếp triệt tiêu binh lực của phủ Thừa Tướng?
Nàng hận, nàng thật hận người đó giả dối, quỷ kế đa đoan.
Nàng đối với hắn là chân tình, hắn lại luôn tính kế nàng, muốn dồn Lệ gia vào tử lộ.
Mặc dù hôm nay những việc cha nàng làm bị coi là mưu phản, nhưng nếu không làm vậy, cả Lệ gia sẽ bị xử tử.
Hoàng gia tranh đấu, vốn không có đúng hay sai, chỉ có người thắng, kẻ bại.
Trong lòng Mạc Doãn Kỳ thầm than, chỉ vừa mới nhắc đến hoàng thượng Quý phi đã kích động như vậy. Liệu có thể tiếp tục làm như kế hoạch của Tứ điện hạ không?
\****Chú thích***:
1. Hoa lan hoàng hậu (Vũ Nữ Hoàng Hậu) tên tiếng anh là Lan Cattleya còn gọi là Cát lan. Tên Cattleya là lấy tên của người Anh chơi lan nổi tiếng William Cattleya. Lan Cattleya có khoảng 60 loại chính và rất nhiều loại lai tạo. Đây được coi là loại lan đẹp nhất trong thế giới hoa lan.
Dưới đây là hình ảnh loài Lan Hoàng Hậu đỏ
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/608193/markdown/9948039/1605378306159.jpg-original600webp?sign=a3907b60020025bc216af952c827d459&t=5fff8980)
2. Bài thơ “Vịnh lan” thời Nguyên.