Bã lão vừa nãy còn sung sức như rồng như hổ mà giờ đã nằm trên đất một bộ hấp hối kêu khóc: "Nó muốn ép chết cả nhà chúng tôi mà, chúng tôi chết rồi thì còn ai biết những chuyện xấu xa của nó đâu!”
“Đường gia chúng tôi đã tạo nên cái nghiệt gì mà lại sinh ra một con đàn bà ác độc như vậy?"
Ninh Tuyết giận đến mức muốn ngất đi: "Không...!không phải như vậy! Mọi người đừng tin bà ta! Tôi không hề biết bà ta đang nói cái gì cả, cũng chẳng biết bà ta là ai hết!"
"Mày từ gà rừng biến thành phượng hoàng đã về nhà lần nào đâu.
Đương nhiên, mày chẳng biểt cái thân già này là ai rồi, nhưng cái thân già này chưa một lần thấy mặt mày cũng nhận ra được, mày chính là con cháu của Đường gia chúng tao!" Giọng điệu bà lão cực kì chắc chắn.
Đến lúc này Minh Trang mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ta bịt mũi hô lớn: "Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, để kẻ lạ mặt tùy tiện trà trộn thế này đây à?"
Minh Trang nói tới đây thì nhìn chòng chọc về hướng An Thư: "An Thư! Cô thật quá đáng! Cô nghĩ rằng để một bà lão không rõ lai lịch đến đây là có thể đổi trắng thay đen hay sao? Tới tận bây giờ cô còn không biết hối cải, cô thật quá vô liêm sỉ!"
Minh Trang tới giờ vẫn nghĩ Ninh Tuyết là tiểu thư của Phạm gia.
Mọi người nghe như vậy cũng đều tỏ vẻ bừng tỉnh nhìn sang hướng An Thư
"Xem ra là An Thư cố ý sắp xếp rồi!"
"Tôi thấy có khả năng lắm..."
Ninh Tuyết thấy tình hình có chút hòa hoãn thì trên mặt lộ vẻ vui mừng và còn thêm mấy phần điên cuồng.
Ha ha...!An Thư...!mày quá ngây thơ rồi, mày cho là dựa vào Đường gia nghèo hèn quê mùa thì có thể hại chết tao sao?
Nhưng mà, Ninh Tuyết còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì một giây sau sắc mặt đã trắng bệch.
"Mẹ!!! Mẹ làm cái gì vậy? Sao mẹ lại chạy tới đây? Mẹ mau ngồi dậy đi! Mau ngồi dậy đi mà!"
Ngưòi chạy đến là Thị Lan.
Mọi người thấy một người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt chạy tỏỉ kêu bà lão đang làm ầm ĩ kia là "mẹ", vừa hô vừa kéo bà ấy đứng dậy.
Nhưng, điều khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là tuy da dẻ người đàn bà kia có chút kém nhưng ngũ quan lại giống Ninh Tuyết như đúc!!!
Bà lão kia thấy Thị Lan thì lập tức quăng cho một phát tát: "Tôi không đến? Sao tôi lại không được đến? Tôi mà không tới thì tiền đồ của Tiểu Nặc cùng cả nhà chúng ta đều bị con khốn kia hại chết mất thôi!”
“Cô cho là lần này Tiểu Thư Thư giúp Tiểu Nặc giải quyết là xong hết rồi sao? chờ Tiểu Nặc lên thành phố, tới địa bàn của con khốn kia thì ai biết nó còn làm gì Tiểu Nặc nữa chứ, cô là đồ ngốc sao?”
"Được rồi, mấy người đều không lo! Vậy để cái thân già này lo! Tôi tuyệt đối không thể đứng nhìn Đường gia chúng ta bị hủy hoại trong tay cái con khốn nạn này!"
Các phóng viên có mặt tại hiện trường trố mắt nhìn nhau, ngu người cả loạt.
"Chuyện...!chuyện gì thế này? Mấy ông có thấy người phụ nữ này nhìn rất giống Ninh Tuyết không?"
"Giống cái gì mà giống, hoàn toàn từ một khuôn đúc ra thì có!"
"Trời ạ! Chẳng lẽ người đàn bà kia...!thật sự là mẹ đẻ của Ninh Tuyết sao?"
Ninh Tuyết nhìn khuôn mặt của Thị Lan rồi lại nghe tiếng nghị luận của mọi người xung quanh thì kinh hoàng lắc đầu bước lùi từng bước về phía sau, giông như cô ta trông thấy một thứ gì cực kỳ đáng SỢ: "Không...!không phải vậy...!bà ta không phải mẹ tôi...!không phải....!tôi là tiểu thư của Phamn gia...!tôi là con gái của Phạm Thu Minh..."
Ninh Tuyết tự cho là mình đã nắm hết thảy mọi thứ trong tay, nhưng mà cô ta lại quên mất rằng huyết mạch là thứ mãi mãi chẳng thể nào phai mờ, giám định DNA thì có thể làm giả nhưng khuôn mặt này thì sao?
Khuôn mặt giống Thị Lan như đúc của cô ta hoàn toàn có thể đem mọi lời nói dối phơi bày ra ánh sáng...
Chuyện càng về sau càng khó hiểu, các phóng viên ngu người một hồi rồi đồng loạt xông về hướng An Thư
"Cô An Thư! Chuyện này rốt cuộc là sao, cô có thể giải thích cho chúng tôi một chút được không?”
"An Thư, cô có biết hai người này không?"
Bà lão kia đẩy Thị Lan ra rồi xông tới cạnh An Thư, bà ta chẳng nói lời nào đã bắt đầu kêu khóc: "Thư ơi...!Thư...!cái thân già này nói mà bọn họ chẳng tin.
Con mau nói cho bọn họ biết con khốn kia chỉ là một con khốn thôi, cái thân già này không nói điêu một chữ nào cả! Thân già này nói bậy một câu thôi thì cứ để thiên lôi đánh chết thân già này đi!”
“Bà biết con sống cũng cực khổ, nhưng con vẫn lo cho Tiểu Nặc bà rất biết ơn.
Con còn giúp cho nó lên thành phố học, dù con không phải chị ruột nó mà còn giúp nó hơn người chảy cùng dòng máu.
Đường gia ngàn lần đội ơn con.”
Cùng lúc đó, Thị Lan bị các phóng viên vây quanh liền luống cuống, bà ta chỉ có thể làm theo bản năng đi bảo vệ Ninh Tuyết mà không ngừng phủ nhận: "Đừng hỏi tôi! Mấy người đừng hỏi tôi nữa! Không...!không phải...!tôi không phải...!tôi không phải mẹ con bé...!tôi không biết cô bé ấy là ai cả...!tôi không biết cô gái đó...!cô gái ấy không phải con đẻ tôi...!cô ấy là tiểu thư của Pham gia...!An Thư...!An Thư mới là con gái tôi...!đúng...!An Thư mới là con gái đẻ của tôi..."
Nếu Thị Lan cứ luôn miệng nói Ninh Tuyết là con gái bà ta thì còn có thể khiến mọi người hoài nghi, nhưng hiện giờ cái thái độ bảo vệ Ninh Tuyết chằm chặp thế này thì chỉ khiến các phóng viên càng khẳng định chuyện bà ta chính là mẹ đẻ của Ninh Tuyết là sự thật.
Hừ, An Thư là con gái của bà?
Chẳng nhẽ cả đời này chưa soi gương nhìn cái mặt mình một chút sao? Bà ta mà đẻ ra được khuôn mặt như An Thư chắc?
Hội trường đang hỗn loạn thì có giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Ai lại nhận cháu tôi là con thế?”
Vừa dứt lời một hàng vệ sĩ ra dọn đường để cho họ tiếng vào.
Đám phóng viên còn đang ngơ ngác thì có người vang lên: “Huy hiệu trên áo vệ sĩ…sĩ là của Phạm…Phạm…gia”
“Người vừa nói là Phạm lão phu nhân”
Ninh Tuyết vừa nhìn thấy đã khiếp sợ đến nỗi ngã xuống.
Phạm lão phu nhân cười tươi nói: “Hôm nay tôi đến đây làm chỗ dựa cho cháu gái mình.
Con mau lại đây An Thư”
Cái gì đến làm chỗ dựa thôi có cần hoàng tráng thế không.
Phạm lão phu nhân, ông bà Phạm, Đại tiểu thư Phạm gia và cô của An Thư là Phạm Thu Nhã và con trai mình là Đinh Thiên Hạo.
An Thư nghe nội kêu liền đi đến.
Cô vừa chào hỏi mọi người.
Vệ sĩ hay bên đã cung kính chào: “Chào nhị tiểu thư”
Mọi người nghe điều tá hỏa.
Gì vậy trời?
Phạm lão phu nhân dùng giọng điệu của một người quyền lực nói: “Đáng ra tôi đã công bố từ trước nhưng con bé không đồng ý, muốn đi lên bằng chính thực lực.
Có một số người lợi dụng điều đó mà lấy danh phận của An Thư.
Tôi định sau hôm nay sẽ là tiệc để công bố nhưng có chuyện không hay xảy ra nên đành phải như này.
Tôi khẳng định An Thư là con cháu nhà họ Phạm”
Ông Phạm cũng nói tiếp lời: “Con gái thứ hai của tôi tên là Phạm Trần An Thư, đồng thời là Nhị tiểu thư nhà họ Phạm vì một số lí do nên không công bố từ nhỏ.
Và mọi người cũng biết tôi và con có nhận theo một đứa con nuôi nhưng tôi luôn coi con bé là con mình tên là Phạm Trần An Đào đang đứng kế bên Đại tiểu thư là Tam tiểu thư Phạm gia”
Đây chẳng phải là tuyên bố thân phận sao
Phạm Thu Nhã nói nhẹ nhàng với ba cô: “Cô và dượng Đinh chỉ có ba con là cháu gái - An Nguyệt, An Thư, An Đào.
Dù ai có nhận mình họ Phạm đi chăng nữa đó cũng chỉ là giả mạo”
An Nguyệt giọng đanh thép nói: “Từ giờ An Thư là tiểu thư Phạm gia và nhưng người Phamn gia nếu ai có bất kì lời nói nào không chính xác là đụng đến Phạm gia.
Tôi đại diện cho Phạm gia về luật sư sẽ kiện mấy người.
Dù bất kì ai hoặc người có thể gọi là thân cũng không bỏ qua”
Đinh Thiên Hạo bước lên phía trước một bước giọng đe dọa: “Tôi là ai thì mọi ngừoi đều biết.
Nếu đụng đến người nhà của Thiên Hạo này thì phải trả giá đắt.
Tôi chỉ có bốn em gái.
Một là Đinh Thiên Tâm và ba công chúa họ Phamn thôi.
Ai đụng đến tức là đối đầu với Thiên Hạo này”
Bà cười tươi nhìn cháu mình: “Nhiêu đó được rồi.
Chắc mấy cháu cũng mệt về thôi”
Vừa nói xong cả Phạm gia quay người lên xe về.
Nhưng người xung quanh tiếp tục bàn tán xôn xao
“Trời ơi! An Thư có gốc rễ to thật”
“Phạm gia đúng là quyền lực thảo nào Ninh Tuyết lại muốn như thế.
Cô ta muốn dác vàng lên mặt”
“Đúng là khí chất hơn người, sinh ra đã có rồi chứ đâu cần tập giống Ninh Tuyết”
“Mà hồi đó Phạm gia cũng từng đính chính rồi mà hình như có ai dìm xuống ấy.
Chắc là nhà của Ninh Tuyết rồi”
**************
Đinh Thiên Hạo nhìn An Thư nghiêm túc nói: “Em biết hết rồi đúng không?”
An Thư đưa mắt nhìn Thiên Hạo: “Là do Nguyễn Tuấn Kiệt?”
Đinh Thiên Hạo gật đầu chắc nịch.
“Anh đã chuẩn bị một món quà cho cô ta rồi?”
“Em biết rồi.
Em biết mình sẽ làm gì sắp tới.
Cần em sẽ gọi anh”
Nói rồi Đinh Thiên Hạo đi để lại An Thư ngồi một mình.
“Ninh Tuyết đã xong.
Sau vụ kinh khủng này chắc đã biết.
Cũng sẽ đến lượt cô ta”.