“Được rồi." Để tránh mất khống chế, Nguyễn Tuấn Kiệt buộc phải bảo cô dừng lại.
"Oh" An Thư cũng chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục quay sang nghiên cứu khẩu súng, sau đó không dám chắc mà hỏi lại anh: "Khẩu súng này… anh cho tôi thật à?"
Nguyễn Tuấn Kiệt gật đầu: "Coi như đó là quà sinh nhật của em."
Món quà này cũng thật đặc biệt nha…
An Thư nâng niu khẩu súng: "Cám ơn! Tôi rất thích!"
Độ an toàn của khẩu súng này quả thực rất cao, lại cộng thêm vẻ bề ngoài bình thường, trừ phi tháo rời nó ra còn không sẽ không biết nó là loại gì.
An Thư ngắm nghía thêm một lúc lâu, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên, muốn khóc: "Nguyễn Tuấn Kiệt, cảm ơn anh.
Lâu lắm rồi mới…"
Tim Nguyễn Tuấn Kiệt nhói đau, đang định mở miệng an ủi thì An Thư bổ sung thêm một câu: “À không có gì đâu”
"Đã muộn thế này anh chắc đói rồi phải không, để tôi xuống làm bữa khuya cho anh nhé?"
Sau khi An Thư vui vẻ chạy xuống nhà, Nguyễn Tuấn Kiệt nhớ lại khẩu súng của cô.
Đúng như dự đoán, chắc chắn mã số của khẩu súng này đã bị xoá sạch.
Nhưng phạm vi về thân phận của đối phương cũng được thu hẹp lại.
Mười phút sau, An Thư bê một bát thức ăn nóng hôi hổi vào phòng.
"Nguyễn Tuấn Kiệt, ăn sủi cảo có được không? Tôi thấy sủi cảo ở trong tủ lạnh, thế nên luộc lại cho anh rồi này!"
"Để đó đi."
"Ok!"
“Em nghỉ ngơi một lúc đi, tôi cũng sắp xong rồi." Nguyễn Tuấn Kiệt đưa máy tính của Trương Diệt cho cô, sau đó bắt đầu tập trung vào thao tác trên máy tính của mình.
"Oh, được rồi." An Thư lại ôm máy tính đến ngồi ở cái sofa trong góc phòng.
Vì quá nhàm chán vô vị, cô lục tung cả cái máy tính của Trương Diệt lên, xem xem còn phát hiện ra được manh mối gì khác nữa không.
Kết quả, đúng là bị cô đào ra thật.
Cô tìm thấy trong ổ D có một thư mục được đặt tên là “Cơ mật - quan trọng”, liền mở ra xem, phát hiện ra trong đó có không ít video.
Chẳng lẽ cái gã này còn cất giấu những chứng cứ khác mà không nói với cô?
An Thư nghi ngờ mở một trong những cái vid đó lên.
Vừa mới bật lên, An Thư liền cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng đợi đến khi cô có phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, một giây sau, những tiếng rên rỉ ừ ừ a a khiến người ta đỏ mặt tía tai đã vang lên từ loa máy tính, trong thư phòng yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng…
An Thư thật muốn mặt đất nứt ra một cái lỗ cho mình chui vào, vì quá hoảng loạn mà mãi không thể ấn tắt được cái video đi.
Cuối cùng, Nguyễn Tuấn Kiệt không thể nhìn nổi nữa, mới đi tới tắt hộ cô.
An Thư vứt luôn cái máy tính đi, dùng giọng điệu tố cáo nói: "Trong máy tính của hắn ta có một thư mục tên là “cơ mật - quan trọng”, tôi còn tưởng nó là chứng cứ gì gì chứ…Fuck! Tôi phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng!"
Máy tính của đám đàn ông, có thư mục nào đáng nghi thì chắc chắn là để chứa mấy cái thứ đó!
Nguyễn Tuấn Kiệt bóp trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đã xong rồi đó, em sang xem đi."
Nói với cô rằng một đêm mới có thể làm xong là vì muốn cô có thể ở bên cạnh mình lâu hơn một chút…
Nhưng xem ra, nếu cứ để cô tiếp tục giày vò mình như thế này, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…
Nghe thấy thế, An Thư lập tức quẳng sự ngượng ngùng sang một bên: "Xong rồi à? Tất cả sao?"
Nguyễn Tuấn Kiệt gật đầu.
Địa chỉ IP gửi email là từ chung cư Châu Giang của Ninh Tuyết còn chủ nhân của tài khoản nặc danh ở nước ngoài là trợ lý của Ninh Tuyết - Thái Tình.
"Tôi còn tưởng mấy chuyện hack máy tính như thế này chỉ có trong phim thôi chứ! Muốn biết chủ tài khoản phải đột nhập vào hệ thống ngân hàng...!đây như kiểu chuyện không thể ấy…"
An Thư kích động đến mức nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng cô ôm chầm lấy Nguyễn Tuấn Kiệt: "Boss đại nhân! Anh siêu quá đi mất thôi!"
Vào giờ phút này, Nguyễn Tuấn Kiệt không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề.
Giờ An Thư đúng là đã hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng mà, sự tin tưởng của cô có hơi quá rồi… thậm chí còn quên mất anh là một người đàn ông!
Đây quả thật là một vấn đề khiến người ta phải đau đầu.
Nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt, thời cơ mà anh đang chờ đợi cuối cùng cũng sắp đến rồi.
"Em định xử lý chỗ chứng cứ này như thế nào?"
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình anh hỏi cô.
"Không cần công bố vội đâu, cứ để cho Ninh Tuyết làm ầm ĩ nữa đi, cô ta càng làm to chuyện, thì sau này ngã lại càng đau.
Tôi chuẩn bị… chuẩn bị…"
"Chuẩn bị cái gì?"
"Ưm… Nguyễn Tuấn Kiệt, anh đỡ tôi một chút, sao tự nhiên tôi lại thấy mặt đất lại quay cuô…"
Chữ “cuồng” còn chưa ra khỏi miệng, trước mặt An Thư đã tối sầm, khuỵ một cái ngã xuống đất.
"An Thư!" Nguyễn Tuấn Kiệt biến sắc nhanh chóng đỡ lấy cô.
Thân thể mềm mại của người trong lòng nóng rực như một quả cầu lửa, anh đưa tay sờ lên trán cô, quả nhiên nóng bỏng tay.
Trước đó, anh cũng có phát hiện ra, nhưng anh vẫn chỉ nghĩ đó là do tác dụng tâm lý của anh mà thôi, không ngờ rằng là cô đang ốm thật.
Nguyễn Tuấn Kiệt ôm cô chạy về phòng: "Bác Phúc! Mau gọi cho Nhật Hạ đến đây!"
Lão quản gia kinh ngạc: "Cô An Thư làm sao thế?"
"Không biết." Nguyễn Tuấn Kiệt hoảng loạn đến mức ngay cả mặt nạ núi băng lạnh lùng - ngàn năm không đổi của anh cũng vỡ vụn.
Nếu như trước đây ông vẫn còn chút do dự không dám khẳng định thì bây giờ nhìn biểu hiệu của thiếu gia, chẳng còn gì là không hiểu nữa cả - Cô gái này, tám phần là thiếu phu nhân tương lai của bọn họ rồi.
Một lát sau Hà My và Nhật Hạ đều đến cả.
Nhật Hạ khám bệnh kĩ cho An Thư.
Đi lại nói với anh.
“Nó bị sốt nhưng anh yên tâm em đã cho uống thuốc rồi.
Nếu nó tỉnh dậy anh đo thân nhiệt cho nó, không ổn thì báo cho em ngay”
Hà My lấy khăn lau mặt cho cô xong, nhẹ giọng nói: “Anh chăm sóc tốt cho nó nha.
Hai em đi trước”
Anh gật nhẹ đầu như đã hiểu.
Lúc này Nguyễn Tuấn Khải đi vào.
Sau khi Hà My và Nhật Hạ đi rồi, Nguyễn Tuấn Khải thấy Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động suốt, không nhịn được bèn hỏi: "Anh, anh đang đọc gì đó?"
Ông anh mình thành thanh niên nghiện net từ bao giờ thế?
Kết quả, vừa mới đến gần anh ta liền kinh hãi.
Ông anh nhà mình thế mà lại lưu lại đoạn video quay ở nhà Trường Diệt vào điện thoại di động.
"Oh shit! Anh, tự nhiên anh lôi cái này ra xem làm gì? Biểu cảm lúc đó của Tiểu Thư Thư thật đáng sợ, lúc đó, em nhìn thấy còn sởn cả da gà, không biết rốt cuộc cô ấy diễn hay là thật nữa…" Nguyễn Tuấn Kiệt rùng mình nói.
Thế mà, bây giờ ông anh nhà mình không chỉ xem đi xem lại mà còn dùng cái vẻ mặt kì dị, kiểu như: Woa, vợ mình thật là đáng yêu…
Đúng là hết thuốc chữa rồi…
"Nhưng mà hai người đúng là hiểu nhau thật đấy, ngay cả biện pháp nghĩ ra cũng giống nhau, bạo lục muốn chớt! Chậc chậc, đúng là người một nhà!" Nguyễn Tuấn Khải cảm thán.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ nằm trên giường, vẻ mặt vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.
Để tránh bị mù mất mắt chó, Nguyễn Tuấn Khải không kìm được mà quay đi: "Thân phận của kẻ đứng đằng sau chắc chắn đã bị mò ra rồi đúng không? Tiếp đến sẽ là công khai trên mạng để tẩy sạch tội danh cho Tiểu Thư Thư đúng không? Có cần em đi xử lý không?"
Trong mắt Nguyễn Tuấn Kiệt thoáng qua một tia lạnh lùng: "Không vội."
Nguyễn Tuấn Khải sờ cằm: "Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng có lá bài tẩy, để cho cô ta nháo càng lớn thì thì lúc đó chơi càng vui!"
"Qua The Star lấy cho An Thư một bản hợp đồng."
Nguyễn Tuấn Khải nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: "Hợp đồng? Anh rốt cuộc cũng kéo chị dâu về The Star rồi sao?"
"Tư liệu của tất cả quản lý trong The Star nữa, cũng đưa cho anh một phần." Lời này coi như gián tiếp trả lời câu hỏi của Nguyễn Tuấn Kiệt.
"Rồi! Rồi! Anh muốn đích thân chọn người đại diện cho Tiểu Thư Thư đúng không? Thật là, nếu anh đối với em tốt như vậy thì được biết mấy" Nguyễn Tuấn Khải ai oán.
“Anh sẽ báo với Nhất Phàm”
…..…………
Đến chiều tối ngày hôm sau, An Thư mới tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, cô thấy cơ thể nhẹ bỗng, đầu óc mê man, có cảm giác cứ y như đã trải qua một đời người.
Nguyễn Tuấn Kiệt vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, ánh nắng chiều bên ngoài hắt vào từ ô cửa sổ, cô gái ngồi trên giường bệnh trắng tinh đang mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác khi vừa mới tỉnh ngủ, trông ngốc nghếch đến nỗi người khác phải đau lòng, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm cô vào lòng...
“Tỉnh?" Nguyễn Tuấn Kiệt bước nhẹ tới, dịu dàng đưa tay xoa mái tóc rối bù của cô.
"Nguyễn Tuấn Kiệt..." An Thư trì độn nhìn người trước mắt.
"Ừ, cảm thấy sao rồi?"
An Thư mờ mịt nói: “ Tôi bị sao vậy?"
"Tối hôm qua em ngất xỉu, sốt đến 40 độ." Nhớ lại cảnh cô đột nhiên ngất xỉu tối hôm qua, Nguyễn Tuấn Kiệt không nhịn được mà trầm sắc mặt.
An Thư gãi đầu: "Tôi bị sốt? Thảo nào cả người cứ mềm nhũn, chả có tí sức nào!"
"Cái này là bị đói, em đã ngủ gần một ngày một đêm rồi." Nguyễn Tuấn Kiệt vừa nói vừa giúp cô mở bàn ăn, sau đó lèn một cái gối sau lưng để cô dựa vào: "Đoán trước là em sắp tỉnh lại, nên mới đi mua bữa tối cho em."
"Cám ơn..." An Thư mím môi nhìn người đàn ông đang bận rộn trước mắt, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt anh một chút.
Nguyễn Tuấn Kiệt ngẩn người:"Hửm, sao thế?".