Trong phòng tiếp khách.
Thấy An Thư đến, Minh Trang lộ ra biểu tình đắc ý khi việc đúng như trong dự tính: "Cuối cùng thì đại minh tinh của chúng ta cũng xuất hiện! Khiến tôi đợi thật lâu!"
Vừa nói vừa dùng ánh mắt kì quái nhìn người đàn ông lạ mặt đi theo An Thư: "Người này là ai? Cô không biết rằng không được để người lạ vào công ty sao?"
An Thư liếc xéo cô ta một cái: "Luật sư của tôi."
"Ôi, còn có luật sư cơ đấy!" Minh Trang cho rằng cô chỉ tìm tạm một người tới phô trương thanh thế, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Đến lúc này cô còn muốn ra oai với tôi sao? Cô có biết lần này cô chọc phải chuyện lớn thế nào không? Nếu không nhờ tôi nhiều lần cầu xin công ty nương tay thì cô đã bị phong sát từ lâu rồi!"
Chân mày An Thư nhướng lên, khẽ cười một tiếng: "Chị giúp tôi cầu xin? Vậy xin hỏi kết quả khi chị Trang cầu xin là gì thế?"
Minh Trang ném cho cô một phần bản thảo: "Công ty sẽ mở một cuộc họp báo, chỉ cần trong buổi họp báo cô công khai nói lời xin lỗi, tự động rút khỏi Đoạn Trường Ca thì Ninh Tuyết có thể độ lượng không kiện cô, cho cô một cơ hội sửa sai.
Chỉ có điều...!cái loại nghệ sĩ hư hỏng như cô, cho dù tôi có ra sức bảo vệ cũng sợ là chẳng đoàn làm phim nào dám dùng cô đâu."
Minh Trang vừa đấm vừa xoa làm bộ như thật lòng nói: "Nhưng mà cô cũng đừng vội nản chí, nếu như cô thành tâm hối cải thì công ty sẽ không bỏ mặt cô.
Có một số đạo diễn không quan tâm đến tai tiếng của diễn viên đâu, ví dụ như bộ phim lớn tôi mới nhận cho cô, chỉ cần cô làm tốt thì vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi!"
An Thư cười mà như không, sâu xa nói: "Bộ phim lớn à...!không biết chị Trang nhận cho tôi bộ phim lớn nào?"
Thấy An Thư đã mắc câu, Minh Trang giễu cợt nhìn cô một cái, sau đó nói: "Cô còn sợ tôi lừa cô sao? Chắc cô từng nghe qua Đào Văn rồi chứ?"
Ngón tay của An Thư gõ gõ lên tay vịn ghế: "Là tác phẩm mới?"
"Không sai, chính là đạo diễn Đào Văn! Cô cũng biết đấy, đạo diễn Văn là một đạo diễn giỏi, lúc ông ta quay phim ở Hong Kong thì không biết Giang Hùng còn đang ở chỗ nào đâu!"
An Thư nghe Minh Trang khen Đào Văn mà suýt chút nữa thì bật cười, ngay sau đó ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "Chị Trang, chị muốn cho tôi bán thân thì cứ nói thẳng! Không cần quanh co như vậy!"
Đào Văn lập nghiệp bằng quay phim sex, sau đó có tẩy cũng không trắng được bao nhiêu, nhưng khiến người ta lên án lại là cách làm người của Đào Văn.
Người này cực kì háo sắc, những nữ diễn viên từng tham gia đoàn làm phim của ông ta đều bị ông ta kéo lên giường, năm ngoái cũng bởi vì chuyện quan hệ với trẻ vị thành niên mà suýt chút nữa phải ra hầu tòa.
Đúng là vất vả cho bọn họ, hao phí sức lực tìm cho cô một vị đạo diễn như thế.
Minh Trang nghe vậy thì cau mày: "Cái gì mà để cô bán thân? Ăn nói cho cẩn thận! Làm sao, cô còn không vui à? Loại như cô nếu không nhờ tôi hết lòng tiến cử thì người ta còn không muốn nhận cô đâu! Cô tự nghĩ xem tổn thất mà cô mang lại cho công ty lớn như thế nào? Nếu cô không tiếp tục đóng phim, chẳng lẽ muốn chúng tôi phải nuôi cô ăn không ngồi rồi sao?"
"Thật ngại quá, phim này tôi không nhận." An Thư lười nghe cô ta tiếp tục khoa môi múa mép thằng thừng từ chối.
Minh Trang nổi giận vỗ bàn thật mạnh một cái: "An Thư, cô nhiều lần không nghe tôi sắp xếp, trong mắt cô liệu có người quản lí này không? Tôi nói cho cô biết, phim của đạo diễn Văn cô không muốn nhận cũng phải nhận!"
"Người quản lí?" An Thư cười lạnh một tiếng: "Ba mươi phút nữa không phải rồi."
"Ha ha...!còn muốn đổi người quản lí? Vậy cũng phải xem có quản lí nào trong SVC muốn nhận cô không?"
"Cái tôi muốn đổi...!là công ty."
“Cô muốn hủy hợp đồng?" Minh Trang biến sắc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "An Thư cô đừng lấy hủy hợp đồng ra uy hiếp tôi, cô có biết tiền bồi thường là bao nhiêu không? Hợp đồng của cô với công ty còn tới bốn năm, tiền hủy hợp đồng là 2 tỷ đấy!"
An Thư cho luật sư đứng bên cạnh một ánh mắt.
Vị luật sư mặt không biểu cảm đưa ra một cái vali màu đen, quay về hướng bọn họ rồi mở ra, bên trong xếp đầy tiền, tiền mặt!
An Thư đẩy cái chiếc vali đến trước mặt Mình Trang: "Đây là 2 tỷ, cứ từ từ mà đến"
"Cô..." Minh Trang nghẹn họng trân trối nhìn số tiền mặt kia: "Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
An Thư không kiên nhẫn: "Cái này hình như không liên quan đến chị?"
"Hừ, không phải tiền lên lăn lộn giường mà có sao? Phách lối cái gì? Cô nghĩ 2 tỷ là đủ rồi sao?" Minh Trang nói xong ném cho cô một chồng thật dày những hồ sơ quy định khi hủy hợp đồng, nhìn bộ dạng xem ra là có chuẩn bị.
An Thư nhận lấy hồ sơ, liếc một cái, sau đó càng nhìn càng thấy buồn cười: "Chị Trang, sao tôi lại không biết tôi đắt giá như vậy nhỉ?"
“12 tỷ tiền bồi thường hợp đồng? Sao không đi cướp luôn đi?”
Cô biết muốn hủy hợp đồng cũng không phải chuyện dễ, những người này chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách làm khó cô.
Minh Trang khôi phục lại bộ dạng lão luyện: "Đây chính là đánh giá của luật sư đưa ra, trong hợp đồng đã nói rõ, trừ đi 2 tỷ tiền bồi thường hợp đồng, thì chuyện lần này của cô đã khiến công ty chịu rất nhiều tổn thất!"
"Bởi vì cô nên các dự án bị hoãn lại, tiền đầu tư bị cắt đứt, diễn viên kiếm nhiều tiền nhất bị thương nặng...!số tiền này đã là số thấp nhất! Nếu cô không có ngần này tiền vậy.....!chúng ta cùng ra tòa!"
An Thư nghe vậy nhíu chặt lông mày, không biết tài nghệ của vị luật sư này thế nào, có thể hay không...
Luật sư chỉ liếc mắt nhìn cô một cái vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì.
Thấy vẻ mặt An Thư do dự, Minh Trang lập tức nắm lấy cơ hội mềm giọng nói: "An Thư, em suy nghĩ cho kĩ, nhất định phải hủy hợp đồng sao? Thật ra thì chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng.
Nếu em không đồng ý nhận Đào Văn thì chúng ta có thể sắp xếp phim khác cho em, trong tay chị đang có mấy bộ phim, đều là dự án lớn cả, tùy em chọn."
An Thư cười nhạt trong lòng, cái gì mà dự án lớn, nhất định là đổi thang không đổi thuốc mà thôi! Ninh Tuyết không muốn cô rời khỏi SVC đơn giản là vì cô ta muốn đặt cô dưới mí mắt, cả đời phải chịu sự ràng buộc của cô ta, thậm chí cô ta còn sợ ép quá thì cô sẽ trở lại Phạm gia...
An Thư cố giữ bình tỉnh nếu không chắc hôm nay tại nơi đây có vụ “nổ” lớn mất
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, là luật sư của SVC
Hơn nữa có tận ba người.
Trong đó có một người mà An Thue cũng biết, là luật sư cố vấn cao cấp của tập đoàn Triệu thị
Mẹ kiếp! Ninh Tuyết thật tâm muốn hại chết cô đây mà!
An Thư nhìn bên mình chỉ có mỗi vị luật sư lẻ loi trong lòng càng hết hy vọng.
Minh Trang có chỗ dựa vào thì lại càng kiêu ngạo khoanh tay trước ngực: "An Thư, hiện giờ cô đổi ý còn kịp."
Nghề nào cũng có chuyên môn của nghề đấy, về phương diện này An Thư quả thật không hiểu chỉ có thể nhìn luật sư .
Luật sư...!vẫn không nói tiếng nào.
An Thư ngồi bên cạnh mà nôn nóng muốn chết rồi, kỹ năng thiết yếu của luật sư không phải là cãi nhau sao? Vì cái lông gì mà “con hàng” này không chỉ cơ mặt liệt mà cơ miệng cũng liệt luôn vậy? Rốt cuộc là có được hay không?
Nhưng mà...
Chuyện kế tiếp đối với An Thư mà nói cứ như phim viễn tưởng vậy.
Luật sư chậm rãi đứng lên rút từ trong túi xách ra một xấp tài liệu, sau đó mở miệng nói: "Thứ nhất, theo như tôi biết thì quý công ty rút vốn đầu tư là để uy hiếp đoàn làm phim, không có liên quan gì đến thân chủ của tôi."
"Thứ hai, tập đoàn Triệu thị không có liên quan gì đến thân chủ của tôi, bất kì tổn thất nào của Triệu thị đều không thể đổ lên đầu thân chủ tôi."
"Thứ ba, chuyện nhân viên của quý công ty bị thương trong lúc quay phim đương nhiên phải là do quý công ty, đoàn làm phim và công ty bảo hiểm cùng phải gánh chịu, dưới tình huống thân chủ tôi chưa bị định tội thì không thể bắt thân chủ tôi chịu trách nhiệm."
"Hơn nữa, căn cứ vào báo cáo tình trạng thương tật của cô Ninh Tuyết thì chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi, nhiều nhất là chúng tôi bồi thường 250 nghìn, những thứ khác như phòng bệnh cao cấp hay dưỡng bệnh vượt mức khác hẳn là...!không liên quan tới thân chủ của tôi..."
Luật sư của cô lấy một địch ba, tốc độ nói như súng liên thanh, nói cả nửa giờ cũng không thở dốc, nói thẳng thừng khiến ba luật sư kia á khẩu không trả lời được, mồ hôi vã ra như mưa, không những thành công giúp cô hủy hợp đồng mà ngoài 2 tỷ kia còn không tốn thêm một đồng...
A, không đúng, còn tốn thêm 250 nghìn....