Ngày hôm sau, trong hội trường của khách sạn cao cấp Thành Minh.
Tất cả phóng viên, kí giả đã chuẩn bị sẵn sàng, mỏi mắt mong chờ nhân vật chính của ngày hôm nay.
Giới giải trí đã lâu lắm rồi không có tin tức nào sốt dẻo như thế này, tiện tay viết bừa một câu cũng có thể mang về giật tít được.
Ngoài phóng viên ra, tất cả những người quan tâm đến sự kiện ngày hôm nay đều ngồi canh trước ti vi hoặc máy tính để xem trực tiếp.
Đúng 9 giờ, người của The Star lục tục xuất hiện.
An Thư ngồi chính giữa, bên tay trái là Lâm Đình, bên tay phải là Trần Cánh, tổng giám của bộ phận quan hệ công chúng - Lương Phi và Phùng Nhất Phàm thì ngồi phía rìa ngoài.
Chỉ riêng thế trận này thôi cũng đủ để đám phóng viên chụp mỏi cả tay.
“Ôi trời, cái đôi mắt chó của tôi, người quản lý của An Thư thế mà lại là Lâm Đình! Kiểu này như thể đang gián tiếp tuyên bố chuyện Lãnh Man Vân sắp rút giải nghệ là thật đây mà! The Star có ý gì khi sắp xếp Lâm Đình làm quản lý của An Thư? Chẳng lẽ muốn để cô ta trở thành người nối nghiệp Lãnh Man Vân?”
“Người ngồi bên tay phải An Thư sao trông quen quen thế nhỉ? Chẳng phải đó chính là Trần đại trạng sao?”
“Đến cả Lương Phi cũng đích thân xuất hiện trong buổi họp báo nữa….”
“Lương Phi thì nói làm gì? Nhà sáng lập công ty người ta cũng xuất hiện kia kìa!”
“Oh shit! Cái trận thế này! Đúng là chất nha!!!”
“Chứ còn gì nữa! Ông xem có nghệ sĩ nào của The Star mở họp báo mà có trận thế như thế này không?”
Người phát ngôn đầu tiên chính là Phùng Nhất Phàm : “Đầu tiên, tại đây tôi xin được chính thức giới thiệu với các vị, thành viên mới của gia đình The Star - An Thư.”
An Thư đứng dậy, cúi người chào giới nhà báo cùng với tất cả những ống kính trước mặt sau đó ngồi xuống.
Phía dưới lại vang lên những tiếng chớp máy liên tục.
Hôm nay An Thư mặc một chiếc váy màu đen, trang điểm theo lối chững chạc rất phù hợp với những tình huống chính thức như ngày hôm nay.
Phùng Nhất Phàm nói tiếp: “Tiếp sau đây, về vấn đề mà đại đa số cư dân mạng đang quan tâm - chuyện liên quan tới Man Vân sẽ do người quản lý của cô ấy, cô Lâm Đình giải đáp thắc mắc cho mọi người.”
Nếu như là trước đây bất kì chuyện gì có liên quan đến Lãnh Man Vân tuyệt đối sẽ là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng hôm nay lại bị đẩy lên trước trở thành vấn đề mà mọi người muốn mau mau kết thúc.
May mà, phong cách của Lâm Đình xưa nay vẫn là ngắn gọn rõ ràng, chỉ vài câu ngắn ngủi đã công bố chuyện sắp kết hôn của Lãnh Man Vân cùng quyết định sau này của công ty, đại ý là chứng thực chuyện Man Vân giải nghệ và công nhận suy đoán của quần chúng - An Thư đích thực là người mà The Star lựa chọn để thay thế Lãnh Man Vân.
Lúc này, có mấy phóng viên mất kiên nhẫn bắt đầu thúc giục: “Chúng tôi chỉ muốn biết tại sao The Star lại kí hợp đồng với nghệ sĩ có đạo đức bại hoại như An Thư, không chỉ thế mà còn định bồi dưỡng cô ta trở thành người nối nghiệp của Lãnh Man Vân! The Star muốn huỷ hoại danh tiếng của chính mình hay sao?”
Những phóng viên khác cũng phụ hoạ theo.
“Tự huỷ hoại danh tiếng vẫn còn là nhẹ, quả đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”
“Tôi còn đang nghi ngờ có phải đầu óc của mấy người lãnh đạo The Star hỏng hết rồi hay sao đó?”
“Tôi đang chờ xem hôm nay The Star còn bôi vẽ ra được những gì nữa đây?”
……
Phùng Nhất Phàm liếc Trần Cánh một cái: “Tiếp sau đây sẽ là thời gian dành cho luật sư Trần của chúng tôi, xin mọi người hãy yên tĩnh.”
Vừa nãy mọi người còn đang cảm thấy quái lạ là tại sao họp báo mà còn mời cả luật sư, nghe Phùng Nhất Phàm nói xong liền quay sang nhìn Trần Cánh.
Trần Cánh nhấp chuột trên màn hình laptop trước mắt, sau đó một giọng nói vang lên khắp hội trường.
"Không phải An Thư! Vốn dĩ không phải An Thư mua chuộc tôi! Người cho tôi tiền bảo tôi động tay trên thân kiếm là người khác! Nhưng tôi không biết đối phương là ai! Tôi nhận được một chiếc mail nặc danh, đối phương chỉ thị thông qua đó, hơn nữa còn trực tiếp chuyển khoản cho tôi 500 triệu, nói xong việc rồi sẽ cho tôi thêm 500 triệu nữa!"
Đoạn ghi âm kết thúc, sau ba giây im lặng toàn trường bắt đầu xì xào lên.
Phùng Nhất Phàm lạnh lùng nói: “Xin hãy giữ trật tự.”
Tiếp sau đó, màn hình lớn phía sau Trần Cánh sáng lên, trên đó là hai bức ảnh.
Một bức thể hiện địa chỉ IP của tài khoản email nặc danh được phát đi từ chỗ ở của Ninh Tuyết Lạc, một bức khác là hình ảnh sau phá giải tài khoản nặc danh đó, chủ nhân tài khoản đó là Thái Tình - trợ lý của Ninh Tuyết.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa hết.
Trần Cánh lại đẩy kết quả giám định vết thương và báo cáo điều trị của bác sĩ lên màn hình, chứng minh lúc đó An Thư thu tay lại rất kịp thời, dường như là vừa mới phát hiện được có vấn đề liền lập tức thu tay lại cho nên vết thương của Ninh Tuyết chỉ là vết thương ngoài da cực kì nhẹ, có thể xuất viện luôn trong ngày.
Nhưng, Ninh Tuyết lại nằm viện mấy ngày liền mà mỗi lần xuất hiện trước giới truyền thông đều luôn tỏ vẻ chịu thương rất nặng, mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược…
Sau khi đưa ra những chứng cớ đó, Trần Cánh lại đưa ra một đơn khiến nại, nói rằng bọn họ chính thức cáo buộc Ninh Tuyết tội danh phỉ báng vu hãm An Thư
So với cái thói thích thừa nước đục thả câu của Phùng Nhất Phàm, Trần Cánh chỉ tốn có 3 phút để giải quyết tất cả mọi việc, hiệu suất cực kì nhanh chóng, liên tục dội hết quả bom này đến quả bom khác.
Lương Phi đột nhiên phát hiện ra mình chẳng có việc gì để làm cả, thế nên sờ sờ mũi nói một câu: "Được rồi, giờ là tiết mục đặt câu hỏi, mọi có vấn đề gì thì hỏi đi!"
Đám phóng viên: "….." --- Bọn họ hỏi....!hỏi cái khỉ gì bây giờ!!!!
Tình tiết của vở kịch này chuyển biến quá nhanh, ngoắt một cái đã thay đổi 180 độ, khiến bọn họ chẳng biết phải hỏi gì nữa!
Thực ra mới đầu bọn họ cũng nghĩ tới việc Trương Diệt bị người khác mua chuộc để vu oan cho An Thư
Nhưng lại không ngờ đến, người mua chuộc lại chính là Ninh Tuyết, tất cả đều do một tay Ninh Tuyết tự biên tự diễn, tất cả đều bị Ninh Tuyết đùa bỡn?
Bọn họ khó có thể chấp nhận được sự thật này nhưng chứng cớ lại sờ sờ ra trước mặt họ, dù có muốn chối bỏ cũng không thể chối bỏ được.
Một lúc lâu sau mới có một cánh tay rụt rè giơ lên.
Lương Phi gật đầu ý bảo anh ta có thể hỏi.
Phóng viên đó đứng dậy nhìn về phía Trần Cánh: “Xin hỏi vị luật sư này, các vị từ đâu mà có được những chứng cớ này, có hợp pháp không? Các vị làm thế nào để chứng minh tính chân thật của những chứng cứ này?”
Trần Cánh liếc vị phóng viên kia một cái: “Tôi có mặt ở đây đã đủ chứng minh tính chân thật của nó.”
“À….” Phóng viên nọ cứng họng, không có cách nào phản bác.
Dù sao với quyền uy và sự chuyên nghiệp của Trần Cánh, anh ta hỏi vấn đề này quả đúng là tự rước lấy nhục…
“Ngoài ra cách chúng tôi có được chứng cứ là hoàn toàn hợp pháp, đây là những gì mà phía cảnh sát âm thầm điều tra cung cấp cho chúng tôi.” Trần Cánh dùng vẻ mặt chính công vô tư khiến cho người ta tin tưởng câu nói này của anh.
Tất cả phóng viên đều gật đầu, không có ai còn nghi ngờ về tính hợp pháp cũng như sư chân thực của chứng cớ nữa.
An Thư có chút lúng túng quấn quấn lấy ngọn tóc, thật đúng là khâm phục Trần đại trạng, cô ngồi chỉ nghe thôi mà còn thấy chột dạ nữa là.
---- Bói đâu ra mà hợp pháp chứ, khẩu cung là do cô nghiêm hình bức cung mà có, còn chứng cớ là do Nguyễn Tuấn Kiệt hack được….
Chẳng trách lúc đầu cô nhìn thấy Trần Cánh lại cảm thấy quen quen như thể gặp ở đâu rồi, bây giờ thì đã biết tại sao rồi, cung cách làm việc của Trần Cánh và Nguyễn Tuấn Kiệt vô cùng giống nhau.
Quả nhiên là vật hợp theo loài, nồi nào úp vung nấy.
Đám phóng viên nhanh chóng lấy lại tỉnh táo sau cú shock vừa rồi tranh nhau đặt câu hỏi.
Phóng viên: “Tôi muốn hỏi tổng giám đốc Phùng, tại sao ngài lại bỏ nhiều công sức và thời gian như thế để giúp An Thư, có phải giống như lời đồn, ngài và An Thư có mối quan hệ riêng tư đặc biệt nào đó đúng không?”
Phùng Nhất Phàm xoa xoa cằm, trong bụng nghĩ thầm đúng là có mối quan hệ đặc biệt --- An Thư chẳng phải là bạn thân của bạn gái mình sao, muốn có vợ hay không còn phải nhờ An Thư cả đấy.
“Quan hệ giữa tôi và An Thư ấy à, có thể dùng một câu để miêu tả, Bá Nhạc và thiên lý mã*.”
*Bá Nhạc và thiên lý mã: một điển tích về việc coi trọng người tài..
“Còn về phần tại sao chúng tôi lại bỏ nhiều công sức và thời gian ra như vậy, đương nhiêu là vì tôi tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của bản thân, tin chắc cô ấy đáng để làm vậy, sau này SVC sẽ hối hận vì đã từ bỏ cô ấy.”
“Việc đó sẽ được chứng minh qua phim Đoạn Trường Ca.
Không chỉ thế sẽ có nhiều bộ phim nối tiếp nhau sau này”
Lời của Phùng Nhất Phàn nói chẳng khác nào sau này cô sẽ có những phúc lợi, tài nguyên tốt sao..