Trong góc, khuôn mặt Tiểu Ly đỏ bừng, hận không thể đến đánh hết dám người đó
Hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chờ xem kịch vui hướng về An Thư.
Bất kể An Thư có quan tâm hay không nhưng cảm giác khó chịu bây giờ là thật.
Trong lòng Tiểu Ly đã sớm mắng chửi tên nghèo kiết xác kia hàng trăm lần, vốn đã đủ mất mặt giờ lại gây ra chuyện khiến cả thiên hạ chê cười!
Đúng lúc Ninh Tuyết muốn nói gì đó, thì William Fei cùng với các phóng viên ẩm thực lại đột nhiện chạy ra hội trường.
Những người phục vụ của khách sạn cẩn thận bưng món sò điệp sốt nấm truffle* vừa chuẩn bị xong ra cho mọi người.
*Giá của nấm trufle là khoảng 4.300 USD/kg - giá cồi sò điệp dùng cho món này khoảng 300k/kg.
Các phóng viên ẩm thực đều bận rộn chụp lại một màn này.
Lúc này có một phóng viên ẩm thực lơ đãng quét qua vị đầu bếp ngoại quốc vẫn bình thản đứng nơi đó.
Trong đầu anh ta lập tức trống rống như thể sắp nổ tung đến nơi.
Nhất thời quên cả chụp ảnh, trong mắt đều sự khó có thể tin tưởng.
"Trời...!trời...!trời ạ! Alain...!passa...! Không thể tin được là Alain...!passa! Ngài Alain sao lại xuất hiện ở đây?"
"Alain...!passa? Phóng viên kia nói ai vậy?"
"Không biết, có lai lịch thế nào? Sao phóng viên kia kích động như vậy..." Những vị khách không hiểu ra sao trố mắt nhìn nhau.
Lúc này những phóng viên ẩm thực khác cũng trông thấy vị đầu bếp ngoại quốc kia.
Tất cả đều kích động đến sắp điên rồi.
Sau khi bọn họ bình tĩnh lại thì bắt đầu hưng phấn, không ngừng giải thích cho những người xung quanh: "Alainpassa! Là người đang đảm nhiệm vị trí đầu bếp trưởng của nhà ăn chính phủ nước Pháp đồng thời sở hữu nhà hàng đạt ba sao Michelin - Ledoyen! Là người được nước Pháp công nhận là đệ nhất thực thần!"
Minh Trang nghe vậy thì khiếp sợ: "Vị đầu bếp ngoại quốc đó rất lợi hại sao? Có thể so sánh với William Fei của chúng ta sao?"
Một trong những người yêu thích mỹ thực dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ngu mà liếc Minh Trang một cái: "William Fei tuy là thực thần nhưng cũng chỉ có thể xưng hùng xưng bá ở cái ao làng thôi, ngài Alain là sư phụ của William Fei đấy, ông ấy mới là thực thần đích thực hiểu không hả?"
"Cái gì! Sư phụ của William Fei?!" Rốt cuộc Minh Trang cũng đổi sắc mặt.
"Đệ nhất thực thần nước Pháp? Trâu như vậy á!"
"Sao ông ấy lại xuất hiện ở đây? Những người như vậy dẫu có tiền cũng không mời được, xếp hàng đến lượt cũng phải đợi ít nhất nửa năm đấy!"
Đang sải bước theo các phóng viên ẩm thực, William Fei trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì ngây người, lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Sư phụ!"
Tiếng "sư phụ" này của William Fei vừa thốt lên thì lập tức các khách khứa đều trợn tròn mắt, không còn ai dám hoài nghi vị đầu bếp ngoại quốc này thật sự là thầy của William Fei...
"Ừ." Alain hơi hơi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sao...!sao ngài lại tới đây?" William Fei kinh ngạc.
Lúc này một vị khách đột nhiên đứng ra giải thích: "Ngài Alain bảo tới phụ trách bữa tiệc này! Ngài ấy nói là vì Ninh tiểu thư mà chuẩn bị!"
Vừa dứt lời những phóng viên lập tức ồn ào...
Con ngươi của Minh Trang đảo vòng vòng, rồi cô ta làm ra vẻ như bừng tỉnh kinh hãi nói: "Chúa ơi! Lúc nãy ngài Alainpassa nói là vì Phạm tiểu thư mà chuẩn bị, nên tôi cứ nghĩ là vì An Thư mà tới.
Hóa ra lại là vì Ninh Tuyết...!Đúng rồi, cũng do tôi đần quá, Ninh Tuyết cũng là họ Phạm mà...!"
Những người khác nghe thấy vậy cũng rối rít phụ họa theo: "Đúng vậy! Mọi người cũng nhầm hết cả, thất lễ quá!"
"Cái này cũng không thể trách chúng ta được.
Thái Huy đã mời William Fei rồi thì có ai ngờ anh ấy lại mời luôn cả sư phụ của William Fei đến chứ!"
"Ninh Tuyết, cô quản người đàn ông của cô cho tốt đi! Đừng hành hạ tụi chó độc thân chúng tôi như thế!"
...
Nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, trong lòng Ninh Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Cô ta thân mật kéo tay Thái Huy, thẹn thùng đưa môi tới gần: "Huy, cảm ơn anh, hôm nay em thật sự rất bất ngờ cũng rất vui vẻ, rất hạnh phúc!"
Sắc mặt Thái Huy cứng đờ nói: "Ninh Tuyết, người này thật ra..."
Ninh Tuyết cười khẽ: "Huy không cần xin lỗi! Anh đối tốt với em như nào em đều biết cả!"
Những người khác cũng rối rít trêu chọc: "Ai ui, xấu hổ gì chứ! Chiều vợ cũng chẳng phải chuyện lạ nha! Lúc nãy chúng tôi còn tưởng tên nghèo kiết xác theo đuổi An Thư mời tới chứ, cô ta có cái phúc đó sao? Cười chết tôi, cô ta sao có thể so với mỹ nhân Ninh Tuyết của chúng ta chứ!"
"Đúng đó đúng đó! Chỉ là bất ngờ này của Thái Huy lớn quá! Khiến chúng ta giật cả mình!"
"Còn không đúng sao, xem những phóng viên ẩm thực kia kích động cỡ nào kìa!"
...
Thái Huy vốn muốn giải thích nhưng mọi người cứ xúm vào khen ngợi, Ninh Tuyết cũng dùng vẻ mặt sùng bái nhìn gã cho nên gã cũng không có cơ hội nói ra sự thật rằng: người này không phải do gã mời tới.
Nhưng thế thì ai là người mời?
Chẳng lẽ chủ khách sạn mời đến, để bán cho gã một cái ân tình?
Cũng không phải là không thể...
Nghĩ thế rồi Thái Huy cũng an tâm, bày ra vẻ khiêm tốn và không lại phản bác tâng bốc của mọi người.
Trong hội trường được xếp thêm một sân khấu kiểu mở, nhìn dáng vẻ có lẽ là chuẩn bị nấu ăn tại chỗ luôn.
Đây chính là một bữa tiệc cho cả thị giác và vị giác mà!
Trong hội trường, tất cả mọi người đều mong ngóng mà nhìn chằm chằm Alain, miệng cũng không khống chế được mà nước bọt cứ ứa ra, mong chờ một bữa tiệc có một không hai.
Nhưng mà chẳng biết tại sao Ailain không hề đi tới vị trí đầu bếp chính do William Fei nhường lại mà đi tới vị trí phó bếp của William Fei.
"Sư phụ, ngài đây là?" William Fei khó hiểu.
Alain nghiêm mặt nhìn đệ tử: "Con có thể rời đi bữa tiệc này rồi, tối nay ta sẽ làm phó bếp."
"Cái gì?!" William Fei khiếp sợ: "Ngài...!ngài làm phó bếp? Không phải ngài là đầu bếp chính tối nay sao?"
"Không phải." Alain phủ nhận.
"Vậy...!tối nay ai là đầu bếp chính?" William Fei hoàn toàn trợn to mắt.
Vẻ mặt Alain thành kính nói: "Chờ một lát nữa ngài ấy đến thì con sẽ biết."
Nói xong ông dừng một chút, rồi nhìn đệ tử của mình nói: "Đây cũng coi như là một cơ hội học hỏi hiếm có, lát nữa con đứng một bên mà nhìn cho kỹ."
William Fei nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi.
Rốt cuộc là ai mà khiến anh ta không có cả tư cách làm phó bếp, chỉ có thể đứng một bên mà nhìn?
Người trẻ tuổi đã thành danh khó tránh khỏi có chút tâm cao khí ngạo.
Chịu khuất nhục như thế nhưng lại không dám cãi lời sư phụ nên chỉ có thể không cam lòng mà lùi đến một góc: "Dạ, con đã biết!"
Khách khứa thấy William Fei lui xuống, sau đó Alain thay thế vào...!mấu chốt là William Fei ngay cả một vị trí để đứng cũng không có chỉ có thể đứng một góc...
Tất cả mọi người trố mắt.
"Đây...!đây là thế nào?"
"Không biết! Hình như là còn ai đó sẽ tới!"
"Hình như Alain nói ông ấy chỉ là phó bếp, đầu bếp chính còn chưa tới nữa!"
Mấy phóng viên ẩm thực biểu cảm như sắp phát điên: "Mẹ nó! Tôi muốn điên rồi! Ngay cả Alain cũng chỉ có thể làm phó bếp thì người nấu chính rốt cuộc là ai?"
Một blogger ẩm thực khác làm động tác cầu nguyện: "Cuộc đời này có thể thấy Đại thần tôi đã đủ thỏa mãn rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ...!hôm nay còn có may mắn có thể nhìn thấy vị trong truyền thuyết kia..."
"Rốt cuộc là ai?" Có người không hiểu liền hỏi.
"Có thể khiến Alain làm phó bếp thì còn có thể là ai?" Người yêu mĩ thực kia lộ ra vẻ mặt kín đáo.
Những phóng viên ẩm thực khác những yêu mĩ thực cũng đồng thời nghĩ tới một người, vẻ mặt không thể nào tin được: "Đây...!cái này là không thể đi..."
"Tôi thấy chuyện này là không thể xảy ra!"
"Tuyết đối không thể mời vị ấy đến được! Nếu không tôi nuốt cả cái ly này!"
"Vậy tôi nuốt cái thìa!"
...
Từng phút từng giây trôi qua, ước chừng tầm năm phút thì cánh cửa hội trường cũng được đẩy ra một lần nữa.
Người đi đầu là một ông lão mặc đồng phục đầu bếp chỉn chu, đi phía sau là một đội quân được huấn luyện chính quy.
Bước chân của ông lão trầm ổn, không nhanh không chậm tiến tới phía trước.
Cách đó không xa thì giám đốc khách sạn thấy người tới liền vội vàng chạy đến đón tiếp, kích động đưa tay ra: "Ngài Danial đã đến rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ! Mời ngài!"
Ông lão hơi gật đầu, lịch sự trả lễ với giám đốc rồi đi thẳng về phía bếp.
Alain đứng ở vị trí phó bếp cung kính cúi người xuống 90 độ, sau đó tự mình tiến lên giúp ông lão buộc tạp dề cùng chuẩn bị nước chanh để rửa tay.
Mà William Fei đang đứng trong góc oán thầm thì lúc này con mắt cũng sắp rơi ra ngoài, miệng há thật lâu cũng không khép lại được: "D...!Danial đại sư...!làm sao có thể...!tôi...!có phải tôi đang nằm mơ hay không..."
Nói xong còn tự véo mình một cái, đau đến nhe cả răng.
Đại sư Danial là thần tượng trong lòng anh ta từ ngày mới bước chân vào cái giới này, là tượng đài trong lòng anh ta!
Đừng nói đến chuyện có thể đến gần thế này để học hỏi, ngay cả chỉ cần có thể đứng từ xa xa trông thấy ông ấy thôi thì cả cuộc đời này Wiliam đã không còn gì hối tiếc!
Sự không cam lòng cùng miễn cưỡng lúc này đã biến thành sự phấn khởi vui mừng!
Trong hội trường, những người vừa nãy nói muốn nuốt ly, nuốt thìa lúc này còn đang ngu người.
Một trong những phóng viên ẩm thực vừa nhìn động tác của ông lão kia không chớp mắt, vừa dùng giọng điệu sùng kính mà giải thích: "Nếu như nói William Fei là người nấu ăn giỏi nhất trong thế hệ trẻ, thì sư phụ Alain của anh ta chính là đại diện cho trụ cột của giới trung lưu, còn đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của mĩ thực..."
"Là Danial kia?" Lập tức có người hỏi..