Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm


Tại công ty giải trí The Star.
Trong đại sảnh dưới lầu, Tô Trinh mặc một chiếc váy trắng dài, tà váy bị dính một vết bẩn khiến cô ta không vui chút nào.
Lúc này, bên cạnh cô ta có một cô gái trông thì bình thường nhưng ăn mặc rất cầu kì đang quát mắng một nữ nghệ sĩ trông có vẻ lớn tuổi hơn: "Bạch Lộ! Cô có biết làm việc không thế hả! Vẩy nước lau nhà thôi mà cũng làm bẩn quần áo của chị Trinh! Cô có biết chiếc váy này bao nhiều tiền không?"
"À quên...!cái váy này là hàng limited phiên bản mới nhất của Chanel, còn chưa tung ra thị trường! Vì Trinh mới kí hợp đồng là người đại diện cho họ nên mới có đó! Tiền có thể mua được sao?"
Nữ nghệ sĩ tên Bạch Lộ sắc mặt trắng bệch, không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...!Chị Trinh! Chị Mỹ Hinh! Em biết sai rồi! Đều tại em không cẩn thận! Nếu không...!hay là, chị Trinh, về chị cứ cởi ra, em sẽ giặt sạch cho chị được không! Em nhất định sẽ giặt sạch, sẽ không nhìn thấy một chút bẩn nào nữa!"
Dẫu sao thì trong cái công ty này có ai không dám nể mặt cô ta nên muốn đuổi một người quá dễ dàng, trực tiếp nói chuyện với người quản lí của Bạch Lộ là được.
Bạch Lộ nghe vậy thì hốt hoảng, quỳ hẳn xuống sàn, bàn tay nắm thật chặt lấy vạt váy của Tô Trinh cầu xin: "Chị Trinh! Xin chị đừng đuổi em đi! Chỉ cần chị không đuổi em đi thì bảo em làm gì cũng được! Xin chị...!xin chị..."
Lúc Bạch Lộ đang cầu xin thì một bóng người màu hồng đột ngột chạy vào.
Bạch Lộ đang quỳ giữa đường nên An Thư tránh không kịp, liền đụng phải cô ấy...
"Aaa..." Bạch Lộ bị đụng nghiêng người một cái sau đó kêu lên.
Vạt váy trong tay Bạch Lộ vì thế mà kéo ra một chút...
Bạch Lộ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức bò dậy kiểm tra chiếc váy, rất sợ mình lại kéo rách nó.
Lúc này Mỹ Hinh đưa tay ra, cầm vào chỗ vừa bị kéo, quay sang mắng An Thư: "Đồ mắt mù! Cô đi đường kiểu gì vậy! Cô nghĩ đây là chỗ nào mà để cho cô chạy lung tung thế hả! Cô có biết mình gây họa lớn cỡ nào không! Có bán cô đi cũng không đền nổi bộ váy này đâu!"
An Thư xuất hiện khiến một đám người đang vây xem chuyển mục tiêu.
"Đó không phải An Thư sao? Sao hôm nay cô ta mặc đồ...!bánh bèo như vậy! Hoàn toàn không phải phong cách của cô ta! Suýt chút nữa tôi nhận không ra rồi!"
"Chậc chậc, lần này có trò hay để nhìn đây! Nghe nói cô ta được công ty nâng đỡ thành người nối nghiệp Lãnh Man Vân đấy! Gần đây cũng rất nổi! Mọi người nói xem, hai người này đấu nhau sẽ như thế nào?"
"Này còn phải hỏi sao? An Thư làm gì có cửa mà ép được Tô Trinh!"
...
"Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi cô có sao không?"
An Thư còn đang xin lỗi Bạch Lộ thì đột nhiên bị Mỹ Hinh mắng cho té tát.
Cô hơi nhíu mày, lại nghe mấy người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn chiếc váy dính bẩn trong tay Bạch Lộ.

Lập tức hiểu được đại khái tình huống hiện tại.
Bạch Lộ làm bẩn váy của Tô Trinh, nhưng bây giờ hình như là vì cô vô tình đụng trúng Bạch Lộ nên khiến Bạch Lộ không cẩn thận kéo rách chiếc váy...
Nếu biết người phụ nữ này là An Thư thì tất nhiên Mỹ Hinh càng không thể bỏ qua.

Vừa vặn xử lí cả hai người luôn.
Vì vậy Mỹ Hinh lớn tiếng mở miệng: "Bạch Lộ! Còn có cô nữa, là An Thư đúng không! Bây giờ thì đừng nói tôi cố ý làm khó cô nữa, tất cả mọi người đều thấy được bộ váy này là bị các cô làm rách thành như thế này, chẳng lẽ các cô còn muốn phủi trách nhiệm sao?"
Hai tay Bạch Lộ không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn Tô Trinh: "Tôi...!tôi không cố ý...!tôi...!chị Trinh, đều là em không tốt, chị cứ nói đi chỉ cần em có thể làm được nhất định em sẽ làm!"
Tô Trinh đương nhiên là khinh thường nói chuyện với loại người thuộc đẳng cấp này, cô ta chỉ liếc nhìn người quản lí bên cạnh.
Vì thế Mỹ Hinh tiến lên một bước, đưa tay kéo cái váy kiểm tra một chút sau đó khoa trương mở miệng: "Chỗ rách lớn thế coi như là hỏng cả bộ váy rồi, chỉ cần hai người đền một bộ giống y như thế này là được!"
Còn An Thư dù sao cũng chỉ là một người mới, cô ta còn chưa kiếm được tiền nữa là, có đồng nào cũng phải nộp lại cho công ty thì sao có thể đền bù được...
An Thư đi tới cạnh Tô Trinh, cầm vạt váy lên nhìn kỹ một chút.
Chiếc váy không có cái gọi là bị rách lớn, ngoại trừ vết bẩn nhìn khá rõ thì mắt thường không nhìn ra bất cứ dấu vết nào khác, thậm chí còn không cần vá lại.
Vì vậy An Thư nói: "Không nói đến vết bẩn này vội, vết rách này cơ hồ không nhìn thấy bằng mắt thường, cái này sẽ không có ảnh hưởng gì..."
Mỹ Hinh nghe vậy thì lập tức không vui cao giọng cắt lời: "Ý của cô là gì? Chẳng lẽ là cô cố ý lừa hai người bọn tôi sao? Loại quần áo cao cấp thế này thì dù chỉ có một chút tì vết thôi cũng coi như hỏng rồi, huống chi còn bị kéo mạnh như thế.

Cô từ vùng núi nào xuống đấy hả, đã không biết gì thì đứng dựa cột mà nghe!"
Mỹ Hinh cũng cười lạnh nói: "Sợ là muốn trốn trách nhiệm thôi! Đáng tiếc mọi người đều đang nhìn đấy, bao nhiêu người cũng nhìn thấy nếu không phải do cô đột ngột chạy tới đâm vào người khác thì sao làm hỏng bộ váy này được? Bây giờ cô muốn trốn tội sao?"
Có người nhân cơ hội nịnh hót: "Còn không phải sao, đây chính là mẫu váy limited quý này của Chanel đấy, còn chưa ra mắt đâu! Tôi nhìn cũng đau lòng chết đi được! Chưa kể cái giá của bộ váy này dẫu cho bọn họ có bán mình đi góp tiền vào cũng chẳng mua được ý chứ?"
Có điều nịnh bợ không thành, dường như đang cố ý nói kháy Tô Trinh cố ý làm khó người khác...
Quả nhiên Tô Trinh có chút biến sắc.
Nhận ra sai lầm của mình thì người nọ cũng sợ gần chết, vội vàng bổ sung: "Chị Trinh đừng so đo với những người như vậy, bọn họ đâu đủ đẳng cấp! Nhìn bọn cũng đủ biết chắc chắn không đền nổi đâu, nếu mẫu này còn chưa ra mắt thì không bằng để bọn họ bồi thường một bộ có cấp bậc tương đương là được!”
Nghe đến đây sắc mặt Tô Trinh mới tốt hơn một chút, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Vậy cứ thế đi, cùng cấp bậc cũng được."
Mỹ Hinh lập tức bất bình nói: "Chị à! Chị tốt bụng quá rồi! Như thế sẽ chỉ khiến bọn tiểu nhân đắc ý hơn mà thôi!"
Người xung quanh nghe vậy cũng lập tức phụ họa:
"Hai người còn ngớ người ra đấy làm cái gì? Còn không mau cảm ơn chị Trinh!"
"Là đại vận của các cô đấy!"
"Cũng chỉ có chị Trinh dễ nói chuyện!"
...
Bạch Lộ thẫn thờ quỳ dưới đất.
Có đền một bộ đồ cùng cấp bậc với cô mà nói thì cũng chẳng khác gì...
Tuyệt đối không đền được...
Chẳng lẽ hôm nay cô sẽ bị đuổi khỏi công ty sao?
Mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất nhưng đến một khắc này Bạch Lộ vẫn không cách nào tiếp nhận nổi.
Lúc này An Thư đang híp mắt không biết nghĩ cái gì.

Nghe tiếng mọi người thúc giục cùng tiếng khóc thút thít của Bạch Lộ, trong mắt cô lóe lên một tia sáng rồi ngay lập tức nói:
"Đền một bộ cùng cấp bậc đúng không? Chờ vài phút đã, tôi về nhà lấy."
May mà nhà cô cũng khá gần công ty.
Vừa dứt lời thì mọi người cũng trố mắt ra nhìn nhau...
"Nói thật nhẹ nhàng! Về nhà lấy? An Thư sẽ có loại quần áo này sao? Cô ta mà có tôi đem cắt đầu mình xuống cho cô làm bồn cầu!"
"Lừa người chứ gì? Cái loại ham hư vinh như cô ta mà có quần áo thế đã mặc để khoe ra từ lâu rồi, nhưng có ai nhìn thấy cô ta mặc lần nào đâu? Nhất định là muốn vớt vát lại mặt mũi nên mạnh miệng đi! Muốn kéo dài thời gian ý mà!"
"Kéo dài nữa thì cũng chẳng thể lấy ra từ không khí được? Cùng cấp bậc ý là gì? Chính là mọi mặt đều phải tương đương mới được! Váy của Trinh là cấp bậc nào? Chưa nói đến việc còn chưa ra thị trường, mà dù có ra mắt rồi thì cũng là hàng limited không vượt quá 10 chiếc!"
“An Thư, cô..." Bạch Lộ muốn nói lại thôi, muốn hỏi cô thật sự có biện pháp hay không, nhưng lại không dám nói, sợ hỏi xong thì một chút hi vọng cũng biến mất.
"Chờ tôi, rất nhanh thôi." An Thư vội vàng bảo Bạch Lộ một câu, sau đó nhìn về phía Mỹ Hinh một cái rồi chạy thẳng ra cửa công ty...
Bạch Lộ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cô gái lúc rời đi, mặc dù biết không nên nhưng mà vẫn không tự chủ tin tưởng vào cô...
Mỹ Hinh nhìn theo hướng An Thư rời đi nhưng lại có cảm giác cô ta đã quên cái gì, nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút...
Lại đợi một lúc, vẻ mặt Tô Trinh đã sắp hết kiên nhẫn.
Mỹ Hinh thấy vẻ mặt Tô Trinh không tốt lập tức cả giận nói: "Chẳng phải bảo mấy phút thôi à? Sao giờ này còn chưa thấy đâu?"
Mỹ Hinh cũng không vui: "Thật quá đáng, không đền được thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải hại chúng ta đứng chờ lâu như thế! Thời gian của chị Trinh quý giá biết bao cô ta có hiểu hay không?"
Những người khác gật đầu phụ họa: "Đã biết trước cô ta chẳng thể đền được rồi, không nên chờ nữa!"
"Chúng ta thì chẳng có vấn đề, nhưng để chị Trinh chờ như thế thì cũng đã nể mặt cô ta lắm rồi!"
"Đúng là không biết xấu hổ! Chị Trinh, nếu cô ta dám trốn thật thì chị ngàn vạn lần cũng đừng tùy tiện bỏ qua cho cô ta!"
"Đúng vậy, nếu không cô ta được lợi quá rồi còn gì!"
...
Thời gian càng lâu chút hy vọng cuối cùng trong mắt Bạch Lộ cuối cùng cũng tắt...
Thật không cam lòng!
Nhưng, ngay lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Tôi đã trở lại."
"An...An Thư…"
"Cái gì! Cô ta thật sự dám quay lại!"
"Ách, hình như tay cô ta đang cầm cái gì...!Chẳng lẽ là quần áo?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui